Tự Cẩm

Chương 89 : Đền bù

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


Hai người trong nháy mắt sát lại rất gần.



Nàng có thể nghe được hắn bỗng nhiên thở dồn dập, hắn thu hết một đoạn cần cổ tuyết trắng của thiếu nữ vào mắt.



Trên cửa sổ, thân ảnh của hai người hòa vào cùng một chỗ.



Long Đán giật mình há to miệng.



Trong phòng, Khương Tự phát hiện thất thố liền lui về sau một bước, lại như cũ ngăn chặn đường đi của đối phương.



Úc Cẩn không khỏi cười: “Khương cô nương cho rằng ta muốn đi đâu à? Ta chỉ muốn đi tịnh phòng ( WC ấy) một chuyến mà thôi.”



Khương Tự trên mặt nóng lên.



Một đại nam nhân ở trước mặt cô nương há miệng liền nói đi tịnh phòng, da mặt hắn vì sao dày như vậy?



Không đúng, hiện tại tính ra Úc Thất vẫn là thiếu niên, nói không chừng còn chưa sinh ra giác ngộ thân là nam nhân.



Ừm, nhất định là như vậy mới có thể làm nàng khó chịu đủ thứ sau khi hai người trùng phùng.



Vẻ mặt biến hóa nhỏ xíu của thiếu nữ bị Úc Cẩn nhìn vào mắt, không hiểu sao có chút khó chịu.



Luôn cảm thấy nha đầu này đang suy nghĩ chuyện gì đó làm hắn không cao hứng.



Úc Cẩn lần nữa ngồi xuống đến.



“ Không phải ngươi muốn đi tịnh phòng à?” Khương Tự khôi phục thong dong, nhíu mày hỏi.



“ Nếu Khương cô nương không nỡ ta đi, vậy liền không đi nữa.” Úc Cẩn vẻ mặt thành thật, “ Ta có thể nhịn.”



Gân xanh trên thái dương Khương Tự nổi lên.



Nàng muốn chọi chết hỗn đản này!



Úc Cẩn bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, đột nhiên phóng đại khuôn mặt tuấn tú: “ Chúng ta còn muốn tiếp tục trò chuyện nữa không?”



Nhắm mắt, hít sâu, đè xuống xúc động giết người diệt khẩu.



Khóe môi Khương Tự nhếch lên nụ cười cứng đờ: “Trò chuyện!”



“ Như vậy đến phiên ta hỏi.” Úc Cẩn ngồi ngay ngắn, cười tủm tỉm nói.



Khương Tự nhíu mày: “Vừa rồi Dư công tử hỏi ta vấn đề làm sao phát hiện Trường Hưng Hầu thế tử làm hại nữ tử rồi, hiện tại giờ đến phiên ta hỏi chứ.”



Thiếu niên đối diện vô tội chớp mắt: “ Khương cô nương hỏi rồi mà.”



Khương Tự liền giật mình.
Cô nương không thiệt thòi là được rồi.



Tiếng bạt tai thanh thúy ngay cả một người một chó ở trong viện cũng đều nghe được rõ ràng.



Nhị Ngưu nâng lên một cái móng vuốt che mắt.



Chủ nhân đây là bị đánh sao? Thật sự là không nỡ nhìn mà.



Long Đán vô ý thức nuốt ngụm nước bọt.



Vạn vạn không nghĩ tới, chủ tử còn nghĩ đến Bá Vương ngạnh thượng cung! Chỉ là trở tay lại bị cô nương người ta đánh là thế nào?



“Không nghĩ tới cô nương chủ tử mang đến thân thủ tốt như vậy!”



“ Đó là chủ tử không có tránh.” Lãnh Ảnh chẳng biết lúc nào đi tới, lạnh lùng nói.



“ Sao ngươi lại tới đây?”



“ Ngươi ngồi xổm tiếp đi, ngày mai sẽ bị chủ tử đánh chết.”



Long Đán ủ rũ đứng lên, cẩn thận từng bước đi hướng sương phòng.



Nhị Ngưu run rẩy da lông.



Lúc này liền thể hiện ra ưu thế của chó, nó muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu, một bên nhìn một bên run.



Nhìn thiếu niên trước mặt ý cười nhàn nhạt, Khương Tự tức giận đến run tay.



Hắn thế mà khinh bạc nàng, hơn nữa còn đúng lý hợp tình điềm nhiên như không có việc gì như thế!



Úc Cẩn dấu đi bàn tay đỏ tươi miễn cưỡng dựa vào thành ghế: “ Khương cô nương, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi, ta hiện tại khôi phục tâm tình rồi.”



“ Ngươi không cảm thấy hành vi vừa rồi rất vô sỉ sao?”



Úc Cẩn chụm hai tay, lợn chết không sợ bỏng nước sôi nói: “Nhưng đây chính là ta muốn đền bù mà, bằng không ta liền đi giết người.”



Nói đến đây, hắn sóng mắt vừa chuyển, ý cười chọc người: “Khương cô nương, chúng ta không thân chẳng quen, chẳng lẽ ngươi tuỳ tiện nhắc tới điều kiện ta liền phải đáp ứng sao? Đạo lý cũng không nói như vậy, nếu như không thể lấy quyền thế đè người, đồng giá trao đổi mới là hợp lý.”



Khương Tự chán nản.



Hắn lấy ở đâu ra mấy ngụy biện này?



Úc Cẩn đổi giọng: “ Đương nhiên, ta mặc dù không phải quân tử, lại là một nam nhân. Ta hôn Khương cô nương nguyện ý phụ trách, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”



Hắn nói đến tùy ý, tay rũ ở bên người lại dùng sức nắm chặt, bộc lộ ra nội tâm khẩn trương.