Tự Cẩm
Chương 91 : Ta biết giết người
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
Khương Tự gặp A Phi tại nơi mới thuê.
“ Vất vả ngươi rồi.”
Liên tục lên đường, A Phi thoạt nhìn đen hơn, nhưng tinh thần lại cao mười phần.
“ Cô nương nói sao, làm việc cho ngài một chút cũng không khổ.” A Phi cười khoát tay.
Có bạc cầm, còn có hi vọng, sao lại cảm thấy vất vả chứ?
“ Người kia cuối cùng thế nào?”
A Phi gãi gãi đầu, nhìn Khương Tự muốn nói lại thôi.
Khương Tự cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ A Phi trả lời.
Nàng đã ra hết lực, về phần lựa chọn như thế nào, là tự do của người khác.
A Phi ngắm nghía sắc mặt Khương Tự gượng cười: “ Lão ca kia cùng ta vào kinh.”
Khương Tự thả chén trà cầm trong tay xuống: “ Hắn lẽ nào muốn gặp ta?”
Trừ cái đó ra, nàng nghĩ không ra lý do người kia vào kinh lần nữa.
A Phi vẻ mặt kinh ngạc: “ Đúng thế, hắn nhất định muốn tới gặp cô nương, ta bỏ cũng không thoát, chỉ có thể tùy hắn đi theo.”
“ Hắn ở đâu?”
“ Ta tạm thời an trí hắn tại khách điếm, cô nương ngài có muốn gặp không?”
Khương Tự nghĩ nghĩ, gật đầu: “ Sắp xếp một chút, ta đi gặp hắn.”
Một người đau khổ điều tra nguyên nhân cái chết của vị hôn thê hơn mười năm, sau khi chính tay đâm cừu nhân liền ở trước mộ của vị hôn thê tự sát, mức độ si tình không cần phải nói, phần chấp nhất ấy cũng làm cho người ta kinh tâm.
Sự việc của Lưu tiên cô thật vất vả mới hoàn mỹ kết thúc, nếu như bởi vì nàng cự tuyệt gặp người ta, mà vị đại ca này gây ra sóng gió gì ở kinh thành, đến lúc đó sẽ thật nhức đầu.
“ Cô nương dự định gặp hắn ở đâu? Thiên Hương trà lâu được không?”
“ Nơi đó không thích hợp.” Khương Tự lắc đầu.
Người nọ khác với A Phi.
A Phi mặc dù là lưu manh đầu đường, nhưng là người lớn lên ở kinh thành, ra vào chỗ đó cũng sẽ không khiến người chú ý, mà một người như vậy nếu gặp mặt tại trà lâu, cũng quá bắt mắt rồi.
Nhưng chính vì gặp phải tình huống như thế này, người hỏi vô cùng nghiêm túc thành kính, mà hắn chỉ muốn nghe đáp án của người trước mắt.
“ Tần tướng quân cảm thấy thê tử mình là người thế nào?”
“ Nàng là cô nương tốt, thiện lương, kiên cường, đáng yêu nhất......” Liên tiếp từ ngữ tốt đẹp từ trong miệng hán tử nói ra.
Khương Tự cười: “ Thê tử của Tần tướng quân tốt như vậy, tất nhiên sẽ không lưu ở trong địa ngục chịu khổ, ta nghĩ nàng ấy đã sớm đầu thai chuyển thế rồi.”
Hán tử toàn thân chấn động, lảo đảo lui về sau mấy bước, bỗng nhiên bưng kín mặt.
Dưới ánh mặt trời, hán tử cao lớn thô kệch đứng ở trong sân khóc không ra tiếng, ve sầu trốn ở trên cây đột nhiên an tĩnh lại, đình chỉ tiếng kêu phiền lòng.
“ Ai nha, thê tử lão ca nếu như đầu thai chuyển thế, hiện tại cũng là đại cô nương rồi.” A Phi không chịu được bầu không khí ngưng trọng này, nói đùa một câu.
Hán tử dừng lại, bỗng nhiên thả tay xuống, hai mắt phát sáng.
A Phi không dám nói tiếp nữa.
Luôn cảm thấy gây hoạ rồi.
“ Ha ha, lão ca, nên hỏi cũng đã hỏi, ta mang ngươi về khách điếm ăn cơm đi.”
Hán tử lắc đầu: “ Ta không có tiền ăn cơm.”
Hắn chỉ có tiền lúc vào kinh giết người lần trước, giờ đã tiêu hết rồi.
“Ta mời mà. Lão ca tới kinh thành, một bữa cơm ta vẫn mời được.”
“Ta cũng không có tiền trở về.”
“ Lộ phí ta ra!” A Phi cắn răng.
Hán tử nhìn A Phi một chút, bỗng nhiên ôm quyền với Khương Tự: “ Ta muốn làm việc dưới tay cô nương kiếm miếng cơm.”
Tích muội vẫn luôn nói muốn nhìn xem kinh thành là bộ dáng gì, nếu như nàng đầu thai chuyển thế, hẳn sẽ thích nơi này.
Hắn muốn ở lại nơi nàng thích.
Khương Tự tuyệt không nghĩ tới còn có loại chuyển hướng này, do dự một cái chớp mắt thì nói: “ Ta không thu người vô dụng.”
Hán tử lộ ra một nụ cười tự tin:” Ta biết giết người.”