Tự Cẩm

Chương 92 : Chùa Linh Vụ

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


Hán tử vừa nói ra lời này, ngay cả gió thổi vào trong viện cũng lạnh hẳn.



A Phi theo bản năng sờ cằm, đột nhiên cảm giác được mình có thể bình an vào kinh quả thực phúc lớn mạng lớn mà.



Sao có thể có người nói ra cái sở trường ‘ Biết giết người’ đến nhẹ nhàng như thế chứ?



“ Ta thật sự biết giết người.” Hán tử nhìn Khương Tự, lần nữa nhấn mạnh nói.



A Man tiến lên một bước, trách mắng: “ Ngươi người này thật kỳ quái, ở trước mặt cô nương chúng ta mà động một tí là nhắc đến giết người, thích hợp không hả?”



Cô nương các nàng mặc dù dám mặt không đổi sắc rạch đao trên mông nam nhân, cũng không thể để cho người ngoài biết được.



Hán tử không để ý tới câu hỏi của A Man, vẫn bình tĩnh nhìn Khương Tự.



Hàng năm uống rượu còn không đến mức làm hắn hoàn toàn hồ đồ, một thiếu nữ cách trăm dặm đưa cho hắn một phong thư như vậy, hắn tin tưởng nàng khác với nữ tử bình thường.



“ Được, vậy sau này liền làm phiền toái Tần tướng quân.” Khương Tự hơi nhún gối.



Hán tử như nhẹ nhàng thở ra: “ Cô nương gọi ta lão Tần là được rồi, "Tần tướng quân" chẳng qua là trò cười của mọi người thôi.”



“ Lão Tần, ngươi về sau liền ở lại đây đi. A Phi, ngươi tính thế nào?”



A Phi liếc nhìn bốn phía.



Tiểu viện sạch sẽ, tán cây um tùm ở trong ngày mùa hè che phủ một mảnh râm mát, trong cổng chum nước còn cắm thủy tiên ( Hoa súng), là nơi tốt mà cả đời này hắn chưa từng được ở qua.



Một tia giãy dụa chợt lóe lên trong mắt A Phi, sau đó hắn cười khoát tay: “ Ta vẫn ở chỗ ban đầu thì hơn. Không dối gạt cô nương, hiện tại có mấy huynh đệ đi theo ta hỗn, để bọn hắn làm chân chạy vặt hỏi thăm một chút tin tức sẽ thuận tiện hơn, bên này ta mỗi ngày tới một chuyến là được.”



“ Vậy được, ngày mai ta sẽ ra ngoài một chuyến, ngươi cùng lão Tần chuẩn bị một chút.”



Đảo mắt chính là hôm sau.



Ánh mặt trời tươi đẹp dát lên cho vạn vật một tầng kim sắc, trên bầu trời một áng mây đều không có, ngẩng đầu nhìn chính là bầu trời xanh thẳm, đúng là thời tiết tốt để đi ra ngoài.



Khương Trạm ngồi thẳng tắp ở trên ngựa, một thân cẩm bào màu xanh nhạt phụ trợ làm hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, hấp dẫn vô số ánh mắt của tiểu nương tử.



Hắn đối với mấy ánh mắt này đã sớm tập mãi thành thói quen, nửa điểm không được tự nhiên đều không có, nghiêng đầu cười hé ra một hàng răng trắng chỉnh tề với thiếu nữ trong xe ngựa: “ Tứ muội, hôm nay thời tiết không tồi, chờ đến vùng ngoại thành không ai nhìn thấy, nhị ca mang muội cưỡi ngựa nha.”
Khương Tự ngồi một mình trong chốc lát, đi đường mệt mỏi đánh tới, yên lặng nằm xuống thiếp đi.



Ngày hôm sau vẫn là thời tiết tốt.



Một đoàn người đi vào chùa Linh Vụ, ngoài ý muốn phát hiện chùa miếu nho nhỏ thế mà hương hỏa cường thịnh, rất nhiều khách hành hương đều đang xếp hàng tiến vào.



Khương Tự quan sát tỉ mỉ nhóm khách hành hương.



Từ ăn mặc có thể thấy được, những khách hành hương này phần lớn là bình dân bá tính, cũng có khách hành hương mặc lăng la đáp xe ngựa hoặc xe bò mà đến, tám chín phần mười là từ nơi khác chạy đến.



Khương Trạm thêm không ít tiền hương hỏa, sư tiếp khách rất sung sướng an bài cho ba gian khách phòng.



Dẫn đường cho mấy người chính là một tiểu sa di bảy tám tuổi, Khương Tự liền hướng hắn nghe ngóng: “ Tiểu sư phụ, người tới dâng hương ở nơi nào tương đối nhiều hơn vậy?”



Tiểu sa di được kẹo chỉ đường, nhìn Khương Tự cực kì dễ thân, mồm miệng lanh lợi nói: “Rất nhiều nha, ngoại trừ Thanh Ngưu trấn, người láng giềng tám hương đều sẽ đến đây.”



“ Có nữ quyến hương thân phú hộ thường xuyên đến không? Nếu như gặp phải, vừa vặn có thể làm bạn.”



“ Có, nữ nhi của Diêm viên ngoại Diêm trang thôn, nhà nữ quyến của Lý lão gia Đại Dương trấn......” Tiểu sa di vạch đầu ngón tay đếm một chuỗi danh tự, hướng về phía Khương Tự cười ngọt ngào, “ Nữ quyến những người này một năm đến mấy lần cơ.”



Khương Tự yên lặng nhớ kỹ những tên này.



Tiểu sa di dừng lại: “ Các vị thí chủ, đến khách phòng rồi.”



Khương Trạm chỉ vào một gian khách phòng dựa vào trong: “ Gian khách phòng kia phong cảnh ngoài cửa sổ tốt nhất, lại u tĩnh nhất, có thể để cho muội muội ta ở đó không?”



Tiểu sa di lắc đầu: “ Nơi đó đã có thí chủ vào ở rồi.”



Khương Trạm không khỏi nhíu mày.



Một cái chùa miếu nhỏ như vậy, khách phòng không có mấy gian thì cũng thôi đi, thế mà còn rất đắt khách.



Kẻ nào không có mắt chiếm mất khách phòng tốt nhất rồi?



Khương Nhị công tử đang suy nghĩ, cửa gian khách phòng kia đột nhiên đẩy ra.