[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội

Chương 1 :

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


1.



Đàm Đình - còn gọi là Bác Dịch đình, mỗi khi gặp ngày lễ hội khánh tiết, những người bán hàng rong ở các nơi đều tập trung cả về đây, thị tứ nhiệt náo. Dưới thì có lê dân bách tính, trên thì có quan quyền quý nhân, vui vui vẻ vẻ tới đây nói cười, đánh cờ, xem hoa đăng, giao du, thậm chí là vẽ tranh thưởng nguyệt, tầm lạc chốn thanh lâu, ngồi nghe kể chuyện xưa tích cũ, uống rượu đánh đàn.



“Trận chiến Đàm Đình” là một trong những trận chiến quan trọng nhất của võ lâm, ảnh hưởng của nó với giang hồ cố nhiên cũng rất sâu xắc. Có điều là cả kẻ khiêu chiến lẫn người tiếp chiến đều không thể tưởng tượng được hậu quả của trận chiến này thế nào.



“Trận chiến Đàm Đình” là Lam Viễn Sơn ước chiến với Chu Bạch Tự!



2.



Một con khoái mã. Lông bờm tung bay, tiếng hí cất cao, màu lông ngựa như ô vân cái tuyết, trên thân còn có ba điểm đỏ thẫm, giống ba đóa mẫu đơn đang nở rộ. Người trên ngựa, bạch y như tuyết, mặt như Quán Ngọc, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đang định vượt qua Quyền Gia Câu, thẳng tiến Đàm Đình ở U Châu.



Người trên ngựa này chính là Chu Bạch Tự.



Lúc này trên khóe miệng Chu Bạch Tự đang nở một nụ cười hạnh phúc mà kiêu ngạo, bởi vì trong đầu y đang nghĩ tới cảnh vị hôn thê Bạch Hân Như mặc váy trắng tiễn y lên đường. Lúc ấy hoa rụng bay bay, y thúc ngựa chạy trên đường quan đạo, Bạch Hân Như vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn như búp ngọc, kiễng chân gọi với theo: “Tự ca, chàng nhất định sẽ thắng, muội sẽ đợi chàng về”.



Nụ cười của Chu Bạch Tự càng lúc càng đậm nét, đó là vì y nghĩ tới lòng tin của Bạch Hân Như dành cho mình, đó cũng chính là lòng tin của y với chính bản thân. Tia sáng trong mắt của Bạch Hân Như, chính là kiếm quang rực rỡ của y lúc đánh bại đối thủ.



Trong khoảnh khắc quyết định sinh tử, lấy tinh quang của kiếm để thắp sáng lên vinh quang của sinh mệnh, đây là khát vọng mà Chu Bạch Tự theo đuổi. Mặc dù trong giang hồ, y không phải là chưa từng thất bại, Bắc thành do y thống lĩnh cũng suýt nữa gặp phải họa diệt môn, nhưng y vẫn bừng bừng khí thế. Chỉ có sóng to gió lớn trên giang hồ, mới có thể khiến cho tiềm lực của con thuyền nhẹ như y phát huy tối đa, đè sóng vượt gió tiến lên phía trước.



Y nhất định có thể thắng.



Đã có bao lần cường địch chiếm hết ưu thế, nhưng ý chí và kiếm khí của y, vẫn có thể phát huy một cách rực rỡ trong gian khó, khiến cho quần ma khiếp đảm kinh tâm, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.



Có điều, địch thủ lần này, không phải tà ma, mà là Lam Viễn Sơn.



Tây trấn Lam Viễn Sơn.



Gió tanh mưa máu nổi lên vì tranh danh đoạt lợi trên giang hồ vốn là chuyện không thể tránh khỏi. Võ lâm tứ đại gia Đông bảo Tây trấn Nam trại Bắc thành bảo vệ lẫn nhau, kết thành liên minh đã nhiều năm, mỗi cần gặp phải cường địch, tứ đại gia đều dốc hết sở năng, cùng chung sức đối địch, không biết đã đánh bại bao nhiêu là cường địch.



Thế nhưng ‘văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị’ địa vị của tứ đại gia được củng cố, thì khó tránh khỏi chuyện thực lực khuếch trương, từ đó dẫn tới kèn cựa lẫn nhau, quyết phân cao hạ. Huống hồ, Nam trại Ân Thừa Phong và Bắc thành Chu Bạch Tự trong tứ đại gia đều là thiếu niên nghệ cao gan lớn, không tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Còn Đông bảo Hoàng Thiên Tinh nếu không phải gần đây bị Ma Cô Cơ Diêu Hoa đánh trúng một thiết đảm, làm gãy mấy chiếc xương, và nội thương trầm trọng thì cũng sớm đã mở lôi đài quyết chiến rồi. (Chi tiết xem lại phần Ngọc Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư.)



Võ lâm tứ đại gia tuy là bốn cột trụ chủ trì chính nghĩa trong võ lâm, nhưng cũng không lọt ra ngoài vòng tranh danh đoạt lợi này.



Điều làm Chu Bạch Tự cảm thấy băn khoăn là, tại sao người phát động khiêu khích đầu tiên lại là Lam Viễn Sơn?



Lam Viễn Sơn xưa nay vốn là người trầm mặc, đạm bạc, trong tứ đại gia, Tây trấn trầm nhất, nhưng võ công cũng bí hiểm bất trắc nhất.



Tình thế tứ đại gia đã dến mức không thể không phân cao hạ, điểm này thì Chu Bạch Tự tương đối hiểu, nhưng không hiểu tại sao người hạ chiến thư trước lại là Lam Viễn Sơn, mà người bị khiêu chiến đầu tiên, lại là Chu Bạch Tự y?



Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe môi Chu Bạch Tự, liền biến thành nếp nhăn trên trán.



Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, làm cỏ hoa xào xạc, kế đó là một tiếng kêu kinh hãi của một nữ tử vang lên.



3.
Thanh Mai nữ hiệp Đoàn Nhu Thanh.



Viên minh châu trên tay Ngự sử Sầm Sách Tung Sầm đại nhân, Sầm Yến Nhược.



Nữ Chưởng môn Yến Vân kiếm phái Long Vưu Cúc Kiếm.



Ái thiếp Ân Lệ Tình của Phú Khả Địch Quốc Tiền Sơn Cốc Tiền đại lão bản. Thập Toàn Tài Nữ Dư Tố Đông tinh thông ‘cầm kỳ thi thư hoạ, kiếm chưởng đao thương binh’.



Nữ Hào Hiệp Lãnh Mê Cúc.



Bảy nữ tử này chết một cách vô cùng thần bí, lúc chết trên người lại tịnh không mảnh vải, của cải bị vơ vét sạch trơn. Vì vụ việc này, quan phủ chẳng những đã phải dùng phi kỵ mời Truy Mệnh trong Tứ Đại Danh Bộ đến hiệp trợ phá án, mà cả Vô Tình cũng đã tới U Châu. Hơn nữa các nữ tử trong võ lâm cũng thầm lo lắng, nên Bạch Hân Như đã cùng sáu vị hiệp nữ trong võ lâm tới đây giúp một tay.



Chu Bạch Tự vốn cũng rất đau đầu vì vụ án này, đã dốc hết lực lượng đi điều tra hung đồ, nhưng không ngờ lại nhận được chiến thư của Lam Viễn Sơn, nên y đành gấp gáp lên đường ứng chiến.



Tuy là gấp gáp, nhưng vẫn một lòng tất thắng.



Chỉ là y vẫn không ngừng suy nghĩ về bảy vụ kỳ án này, thế nên mới nhân lúc Mạt Sơn Đệ chưa chết, hy vọng có thể moi ra được đầu mối gì đó.



“... không phải... không phải chúng ta...”. Mạt Sơn Đệ nhấp nháy mắt, khóe miệng trào máu tươi thốt lên câu cuối cùng: “Không phải chúng ta làm...” rồi tuyệt khí.



Chu Bạch Tự phát giác mình đang chộp lấy một tử thi, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng.



Có điều, y tin lời Mạt Sơn Đệ.



Chu Bạch Tự đương nhiên tin câu “người trước khi chết, luôn luôn nói thật”, nhưng y lại càng tin tưởng một chuyện khác. Đó là với kiếm pháp của Khiếu Xuân ngũ miêu, cho dù có liên thủ cũng chỉ có thể đánh bại được một trong bảy người vị nữ hiệp đã ngộ hại, ngoài ra may ra thì có thể bình thủ với một người khác, còn nếu so với năm người còn lại thì tất bại chứ chẳng nghi.



Dựa vào Khiếu Xuân ngũ miêu, căn bản không thể gây ra những vụ án lớn như vậy.



Y chậm rãi rút thanh kiếm trên người họ Mạt ra, máu tươi giống như vầng tịch dương đang nhuộm vàng mặt sông, làm cho những cánh hoa lấm tấm vết đỏ.



Nữ tử kêu lên một tiếng, dường như nàng rất sợ máu.



Nhưng đầu gối nàng, cũng đang chảy máu.



Máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng của nàng. Chu Bạch Tự quỳ xuống, nữ tử kia cơ hồ như muốn co người lại, cuối cùng vẫn để Chu Bạch Tự vén chiếc váy lên, giúp nàng băng bó vết thương trên đùi.



Chu Bạch Tự chưa từng gặp một nữ tử nào có đôi chân mềm mại xinh đẹp nhường này. Máu của nàng dính trên tay y đỏ thắm, bất chợt một trận gió thổi tới, những đóa hoa Dã Khương trắng muốt cũng đung đưa như muốn gật đầu.



Mưa. Cuối cùng cũng rơi xuống.



--------------------------------------------------------------------------------



Dã Khương hoa: Hoa gừng.