[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội

Chương 2 :

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


1.



Mưa rơi xuống làm cho mặt sông biến thành một chiếc khung cửi khổng lồ, dệt nên một tấm lưới bạc. Vài hạt mưa len lỏi vào cổ áo nữ tử, khiến nàng co người lại vì lạnh.



Chu Bạch Tự chỉ vào mình nói: “Ta là Bắc thành Chu Bạch Tự”.



Người trong giang hồ bất kể là biết hay không biết võ công, đại đa số đều đã nghe qua thanh danh của Chu Bạch Tự. Nhưng điều y đắc ý nhất chính là năm hai mươi mốt tuổi y đã trở thành tông chủ của một trong Võ lâm tứ đại gia, sáu năm nay không ngừng gặp phải cường địch, không ngừng bị khiêu chiến, nhưng Bắc thành Vũ Dương thành do y lãnh đạo vẫn sừng sững oai nghiêm, còn những bang phái tổ chức đối địch với y, thì đa phần đều đã tiêu tán như mây khói từ lâu.



Vì vậy vô cùng trân trọng thanh danh của mình, hơn nữa y cũng rất tự thị với thanh danh đó.



Nữ tử khẽ gật đầu, cho dù lúc này y phục của nàng hơi nhàu nát, không được chỉnh tề nhưng vẫn có toát lên một thứ khí chất của đại gia khuê tú, cao quý và trang nghiêm.



Chu Bạch Tự lại nói: “Giờ thì không sao rồi”.



Y đưa tay chỉ mấy thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng thầm nhủ: “Nàng cũng không cần phải ngại ngùng làm gì, dù sao những kẻ đụng tới nàng đều đã chết cả rồi, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị truyền ra ngoài đâu”.



Nữ tử kia lại gật gật đầu, mái tóc dài buông trên chiếc cổ trắng muốt, đẹp một cách lạ lùng.



Chu Bạch Tự nói: “Mưa rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”.



Lúc này tiếng mưa rơi trên cỏ cây bắt đầu vang lên rào rào, những vết máu tươi trên hoa trắng bị nước mưa làm nhạt dần, từ từ trở về màu trắng nguyên thủy.



Chu Bạch Tự ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Sắp mưa lớn rồi”.



Nữ tử đột nhiên ôm mặt khóc thật thương tâm. Chu Bạch Tự không biết làm sao, đành bước tới vỗ khẽ lên vai nàng. Gió sông thổi tới, làm vài lọng tóc của nàng tung bay vào cánh mũi Chu Bạch Tự, một mùi hương ngan ngán khiến y cảm thấy tâm thần như mê mẩn.



Nữ tử rút người lại làm bàn tay Chu Bạch Tự vỗ vào khoảng không, gương mặt trắng tựa những đóa hoa nhỏ dưới đất chợt thoáng hiện sắc ửng hồng.



Nữ tử cũng không khóc nữa, từ từ đứng dậy.



Chu Bạch Tự hít sâu một hơi, không nhìn nàng nữa, quay đầu đi trước, tìm lại con thần mã khi động thì nhanh như cuồng, khi tĩnh như vững như bàn thạch của mình.



Con ngựa thấy chủ nhân đi tới cùng một nữ tử lạ mặt, liền khẽ hí lên một tiếng. Tiếng ngựa hí lẻ loi giữa trời mưa, càng làm không gian thêm vắng lặng.



Chu Bạch Tự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử đang chầm chậm đi theo mình, hai tay cố che đậy những nơi y phục bị xé rách.



Chu Bạch Tự nói: “Mưa lớn rồi, cô nương hãy lên ngựa đi!”.



Nữ tử khẽ chuyển động đôi nhãn châu xinh đẹp, nhìn con ngựa cao lớn rồi u uất hỏi: “Vậy... còn huynh?”.



Chu Bạch Tự ngây người, y lăn lộn giang hồ đã quen, xưa nay chưa từng cố kỵ điều này. Nam nữ đừng nói là cùng cưỡi một ngựa, cho dù cùng nằm một giường nhỏ y cũng không ngại. Có điều câu hỏi của nữ tử, không ngờ lại khiến y cảm thấy thẹn thùng.



“Ta... ta đi bộ”.



“Vậy là sao được... không được...”.



Nữ tử lại yếu ớt nói.



“Đừng ngại, không sao cả”.



Chu Bạch Tự thầm tính toán, nhưng cũng không chắc chắn: “Chân ta nhanh, đuổi kịp được. Không xa phía trước là Quyền Gia Câu rồi. Cô nương... cô nương có phải sống ở gần đây không?”.
Chu Bạch Tự cũng thầm cảm thấy kính phục trước thái độ nhàn địch của đối phương.



“Trận chiến này của chúng ta, đánh ở nơi nhiệt náo, kết thúc ở nơi u tĩnh, có được không?”.



Đây là câu nói thứ hai của Lam Nguyên Sơn.



Chu Bạch Tự đương nhiên hiểu được dụng ý của y.



Võ lâm tứ đại gia dù sao cũng là bốn phái hệ liên quan mật thiết với nhau trong bạch đạo, vì vậy, Đông bảo Tây trấn Nam trại Bắc thành tuy đã đến mức không thể không phân thắng phụ, nhưng cũng không thể công khai huyết chiến, chỉ cần mỗi bên cử ra một người đại biểu là để phân cao ha là được rồi.



Nguyên nhân chủ yếu là: Võ lâm tứ đại gia có một điểm giống với Tứ Đại Danh Bộ, đó chính là bảo vệ chính nghĩa võ lâm, trừ bạo an lương, tuy cách làm và suy nghĩ của hai bên có lẽ hơi khác biệt, nhưng xét trên diện rộng thì cũng là thống nhất vậy.



Nếu tà ma hắc đạo biết được Võ lâm tứ đại gia tàn sát lẫn nhau, lẽ nào lại không vỗ tay chúc mừng, thậm chí là nhân lửa quạt thêm chút gió?



Tình hình này bất luận là Lam Nguyên Sơn hay Chu Bạch Tự cũng đều không muốn nhìn thấy, vì vậy trận chiến này, tuy trọng đại nhưng lại không hề có tiếng vang trên giang hồ.



Hơn nữa, nếu như trận quyết chiến này để cho bốn người có giao tình thâm sâu với tứ đại gia là Tứ Đại Danh Bộ biết được, họ nhất định sẽ toàn lực ngăn trở chuyện này xảy ra.



Những điểm này, trong chiến thư Lam Nguyên Sơn gửi Chu Bạch Tự đều đã viết rất rõ ràng. Trước khi quyết chiến, tuyệt đối không khoa trương, càng ít người biết càng tốt, nhưng để cho công bằng công đạo, trận chiến này sẽ diễn ra ở nơi công khai, sau khi quyết định thắng phụ, mới cho người biết kết quả.



Thế nên họ đã chọn nơi quyết đấu là Đàm Đình nhiệt náo, phương thức quyết đấu lại cực kỳ tịch mịch.



6.



Góc phố truyền lại tiếng đàn tiếng ca huyên náo, trong đó lại phảng phất như có tiếng chuông chùa cất lên.



Lam Nguyên Sơn cười cười. Ống tay áo của y rất dài, buông xuống sát mặt đất.



“Ta luyện nội công, Tiên Nhân chỉ, Long Hổ Hợp Kích pháp, Vô Tướng thần công của Chu thế huynh, Lam mỗ nghe danh đã lâu, cũng vô cùng ngưỡng mộ”.



“Không dám!”.



Chu Bạch Tự mỉm cười tiếp lời.



“Chúng ta trao đổi kỹ nghệ, ai thất thủ thì tự biết, Chu thế huynh thấy thế nào?”.



Lam Nguyên Sơn nhướng một bên lông mày, khiến cho gương mặt y giống như nhân vật trong kịch, bị vẽ sót một hàng lông mày vậy.



Chu Bạch Tự không nói gì.



Y chỉ từ từ cung tay lên, đưa ngang trước ngực, ôm lại thành quyền.



Trong võ lâm, đây chính là một chữ “mời!”.



Lam Nguyên Sơn khẽ gật đầu, đi tới một bàn bán thư họa bên cạnh đó. Lão tú tài bán tranh liền không ngừng hỏi: “Khách quan! Ngài muốn mua tranh sơn thủy hay tự họa, tiệm chúng tôi có cực phẩm đó!”.



Lam Viễn Sơn cầm một bức tranh lên, giở ra đánh “soạt” một cái, cả bức tự họa liền căng ra như một miếng thép, bắn về phía Chu Bạch Tự.



Lam Nguyên Sơn vừa cười vừa nói: “Mời Chu thế huynh thưởng thức!”.