[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội

Chương 11 :

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


1.



Tịch dương ảm đạm đang bị màn đêm dần thay thế, Chu Bạch Tự và Hoắc Ngân Tiên nằm trên mặt đất, hướng mặt về phía dãy núi xa xa mà chết. Cổ Kim Lan sụp đổ, kết thúc mấy nhân mạng, nhưng cũng biến nỗi thương tâm của Phục Ngưu trấn Trấn chủ và Thanh Thiên trại Trại chủ thành hào khí. Cùng lúc đó, một đoàn bảy người gồm Bạch Hân Như, Lương Hồng Thạch, Giang Ái Thiên, Hưu Xuân Thủy, Hề Thái Tang, Cư Duyệt Huệ, Bạch Hoa Hoa trên đường về Giang phủ cũng gặp phải một buổi hoàng hôn ảm đạm.



Bạch Hân Như đã dần dần tỉnh lại, nhưng trong thâm tâm nàng chỉ muốn mình hôn mê mãi mãi, mãi mãi chẳng bao giờ thức tỉnh.



Lúc này tâm nàng rồi như tơ vò, cắt không đứt, gỡ không ra, nàng chỉ biết một điều: cả nàng và Chu Bạch Tự đều không thể đối mặt với nhân thế nữa rồi.



Nàng cũng nghĩ tới Hoắc Ngân Tiên, tới Lam Nguyên Sơn, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng lại càng thêm rối loạn, tựa như có mấy đứa trẻ tinh nghịch chạy tới bới tung đám tơ vốn đã rối sẵn vậy.



Đúng lúc này, xe ngựa từ từ dừng lại, thì ra đã tới Giang phủ.



Giang gia là hào môn đại hộ ở U Châu, chỉ nhìn hai con sư tử đá mạ vàng lớn trước cửa, xe ngựa khảm ngà voi bạch ngọc là biết được chủ nhân hào hoa phú quý, tiêu tiền như rác thế nào rồi.



Cả chiếc roi ngựa cũng được dát vàng lấp lánh.



Giang Ái Thiên bảo Lương Hồng Thạch đỡ Bạch Hân Như vào trong tẩm thất của mình, liếc thấy Bạch Hoa Hoa đứng như một bông hoa yếu đuối trước gió, cả bông hoa cài trên mái tóc cũng đung đưa, bèn nói: “Hoàng phu nhân cũng vào trong nằm một chút đi”.



Bạch Hoa Hoa lắc đầu: “Muội không sao...”.



Hưu Xuân Thủ cười cười: “Ôi dào, làm sao thân thể lại yếu đuối thế kia chứ, thế này thì làm sao chịu nổi phong sương trên giang hồ cho được?”.



Bạch Hoa Hoa thấp giọng: “Muội không sao cả mà...”.



Hề Thái Tang nói: “Chuyện này không gắng gượng được đâu, nhìn muội đứng còn không vững kia kìa, tốt nhất là vào phòng ngủ muội nghỉ ngơi một lúc đi”.



Không đợi Bạch Hoa Hoa phản ứng, Cư Duyệt Huệ đã đỡ nàng vào trong tẩm thất.



Giang Ái Thiên quay lại nói với mấy ả nữ tỳ vừa chạy tới: “Đi hết đi, chúng ta phải thương lượng đại sự, ngoại trừ đại thiếu gia, kỳ dư không ai được vào đây quấy nhiễu hết”.



Bọn tỳ nữ liền cúi mình lui hết, chỉ còn lại hai ả tỳ nữ thân cận của Giang Ái Thiên. Một ả đi châm trà cho mọi người, còn một ả thì đứng bóp tay bóp chân cho Giang Ái Thiên.



Hề Thái Tang tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: “Ngũ muội muội thật có phúc khí!”.



Năm người Hề Thái Tang, Lương Hồng Thạch, Hưu Xuân Thủy, Cư Duyệt Huệ, Giang Ái Thiên từ lâu đã kết làm tỷ muội, Giang Ái Thiên niên kỷ nhỏ nhất, vì vậy xếp hàng thứ năm, nhưng vì Giang Ái Thiên là người giàu có nhất cho nên việc chi tiêu của năm người bọn họ, có thể nói là do mình Giang Ái Thiên đảm trách.



Giang Ái Thiên nhướng mày thở dài: “Phú quý chỉ là tục vật, sống ở đời phải vui vẻ mới được. Mỗi lần muội thấy những thứ này là trong lòng lại thấy ghét”.



Hề Thái Tang cười cười: “Muội tử chê nhiều, chúng ta thì ngưỡng mộ, chi bằng bố thí chút ít cho chúng ta tiêu dùng, vậy không phải tất cả cùng vui hay sao?”.



Giang Ái Thiên trầm mặt xuống: “Không ngờ đại tỷ cũng là tục nhân hồ đồ, để tiền tài làm mờ cả mắt”.



Hưu Xuân Thủy bật cười khanh khách nói: “Nói thì nói vậy, ngũ muội tử đã chán nhìn mấy thứ ngọc ngà châu báu, còn mấy tỷ muội nghèo khó chúng ta thì phải cầm cố để sống qua ngày, chi bằng chia bớt cho chúng ta đi!”.



Giang Ái Thiên cười lạnh: “Thật chẳng có quy củ gì, quen mấy người đúng là đen đủi mà. Tuy muội không coi mấy thứ cổ ngoạn kỳ trân này ra gì, nhưng gia phụ gia huynh thì quý chúng như mạng sống vậy, các người sao cứ không biết xấu hổ mà vòi vĩnh muội vậy?”.



Hề Thái Tang cười cười: “Cho là muội tử nói chúng ta để tiền làm mờ mắt, không biết xấu hổ đi nữa, thì hôm nay chúng ta cũng sắp toại nguyện rồi”.



Giang Ái Thiên tức giận: “Tỷ...”.



Những lời phía sau đã không kịp nói ra nữa, bởi vì Hề Thái Tang và Hưu Xuân Thủy đã phát động.



Giang Ái Thiên ngây người, không ngờ hai người này lại xuất thủ. Đúng trong một thoáng ngây người đó, chỉ kịp xuất thủ nghênh tiếp một chiêu chính diện của Hề Thái Tang thì huyệt Chương Môn ở ngực trái đã bị Hưu Xuân Thủy điểm trúng, cùng lúc đó còn bị chế trụ luôn cả huyệt Hồn Môn ở sau bối tâm. Cư Duyệt Nhiên cũng lách người ra phía sau, khống chế huyệt Thiên Trụ ở gáy và huyệt Thần Đường ở sau lưng.




Hưu Xuân Thủy cười nhạt tiếp lời: “Còn có ta, Ngao phu nhân và Hề đại tỷ nữa”.



Bạch Hoa Hoa run giọng nói: “Các người chính là hung đồ gây ra chín vụ án kia...?”.



Cư Duyệt Huệ vung kiếm lên, hung hăng nói: “Cái gì mà hung đồ?... các ngươi xuất thân tốt, vừa ra đời đã có đủ ăn đủ mặc, lại có cả thanh danh, còn chúng ta thì quanh năm đói kém, làm nhiều chuyện hơn các ngươi, nhưng danh đầu lại nhỏ hơn các ngươi. À, mà ngươi nói chín vụ đại án... bên ngoài là vụ thứ mười rồi”.



Hưu Xuân Thủy chỉ tay vào Bạch Hoa Hoa, cười hì hì: “Ngươi là vụ thứ mười một”.



Lương Hồng Thạch nhìn Bạch Hân Như: “Còn ngươi là vụ thứ mười hai... chúng ta làm ba vụ cùng một lượt cho tiện”.



Bạch Hân Như biết mạng mình đã hết, mà nàng cũng chỉ cầu được giải thoát, bèn thở dài nói: “Các người giết ta đi”.



“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”.



Lương Hồng Thạch cười quái dị: “Hề đại tỷ là âm dương nhân, các ngươi muốn chết, cũng phải chết trong tay nam nhân, như vậy Tứ Đại Danh Bộ mới không nghi ngờ bọn ta chứ!”



Chợt nghe một giọng nói cất lên sau lưng: “Đáng tiếc Tứ Đại Danh Bộ sớm đã nghi ngờ các ngươi rồi”.



Lương Hồng Thạch cảm thấy tóc gáy dựng ngược, vội quay vụt người lại, Nhật Nguyệt câu vung lên, trong sát na đó, y thị chỉ kịp nhìn thấy Cư Duyệt Huệ gục xuống giường, máu chảy xuống ướt đẫm cả chăn chiếu.



Trong khoảnh khắc mà Lương Hồng Thạch quay đầu lại đó, một miếng phi hoàng thạch đã cắt đứt mũi thị, khảm sâu vào mặt.



Trước mắt y thị thoáng hiện lên một đạo huyết quang, đến nỗi tưởng rằng Bạch Hoa Hoa đang từ từ cởi bỏ sa che mặt trước mắt đang mặc y phục màu đỏ, đỏ như máu.



Bạch Hoa Hoa đương nhiên là mặc bạch y.



Bạch y như tuyết.



Khi tấm sa che mặt được gỡ ra, sắc mặt vẫn trắng nhợt nhạt, nhưng hai hàng lông mày đen rì như kiếm, mắt sáng như sao, rõ ràng là một nam tử đang nâng sát khí của mình lên mức cao nhất.



Bạch Hân Như nhận ra người này.



Xuýt chút nữa thì nàng buột miệng kêu lên.



Nam tử này, tuổi tác không quá hai mươi, lúc chàng nằm trên giường đã giết chết Cư Duyệt Huệ đang dùng kiếm trỏ vào cổ họng mình, sau đó vô thanh vô tức lướt ra phía sau lưng Lương Hồng Thạch, hạ sát thị trước khi thị kịp xuất thủ, dáng vẻ vẫn yếu nhược như cũ, mỗi lần lướt đi như vậy không phải dùng chân mà là dùng tay ấn mạnh xuống đất để tiến tới.



Hưu Xuân Thủy đứng lặng người vì quá đỗi kinh ngạc.



Thị lập tức nảy sinh ý định khống chế Bạch Hân Như để bảo mệnh.



Nhưng ánh mắt sắc bén của nam tử kia dường như đã nhìn thấu ý đồ của thị, chỉ nghe chàng lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi không nên động đậy”.



Hưu Xuân Thủy cảm thấy một cảm giác băng lạnh truyền đi khắp người.



Nam tử kia nói từng chữ một: “Ngươi mà động đậy, thì sẽ giống như bọn họ, giống như bọn họ”.



“Hoàn toàn giống như bọn họ”.



Cư Duyệt Huệ, Lương Hồng Thạch vừa rồi còn nói cười huênh hoang, giờ đều đã biến thành người chết.



Thì ra bông hoa trắng trên mái tóc Bạch Hoa Hoa, đã “gài” lên cổ họng Cư Duyệt Huệ, máu nhuộm đỏ cả cánh hoa, máu chảy ướt đẫm cả giường, khiến cho những phần chưa bị máu nhuộm càng thêm trắng hơn.