[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội

Chương 12 :

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


1.



“Ngươi... ngươi là ai?” Hưu Xuân Thủy rên rỉ.



Đáp án của nam tử khiến cho thị cảm thấy giống như bị người khác đẩy vào trong một hố băng vậy: “Thịnh Nhai Dư”.



Hưu Xuân Thủy há hốc miệng, hồi lâu sau mới khó khăn thốt lên hai chữ: “Vô... Tình!”.



Đại sư huynh trong Tứ Đại Danh Bộ, niên kỷ trẻ nhất, từ nhỏ toàn gia đã bị cừu nhân sát hại, hai chân cũng bị phế, thân thọ nội thương cực nặng, về sau được Gia Cát tiên sinh cứu chữa, dựa vào trí thông minh trác tuyệt và nghị lực hơn người, đã luyện thành một thân khinh công và ám khí mà người trong giang hồ nghe danh đều phải khiếp sợ, chỉ trong mấy năm đã phá vô số vụ đại án mà những người còn đủ cả tứ chi không thể nào phá nổi, trở thành thủ lĩnh của Tứ Đại Danh Bộ, vì tra án vô tư lãnh diện, xuất thủ cũng lạt thủ vô tình, thế nên người trong võ lâm liền gọi chàng là Vô Tình. Kỳ thực Vô Tình chính là người đa tình nhất trong Tứ Đại Danh Bộ. Tên thật của chàng là Thịnh Nhai Dư, là độc tử của đại tướng Thịnh Đình Điền, hai chữ Nhai Dư là sau này Gia Cát tiên sinh vì cảm khái trước cảnh bất hạnh của chàng mà ban cho.



Thịnh Nhai Dư chính là Vô Tình.



Vô Tình nhìn thẳng vào Hưu Xuân Thủy, hai đạo mục quang sắc lạnh như muốn soi thấu cả nội tâm của thị: “Loại người giống như ngươi, ta không cần phải bắt sống về quy án làm gì, thông thường thì đều lập tức xử quyết tại chỗ, vì vậy tốt nhất là ngươi đừng để ta có lý do làm vậy”.



Hưu Xuân Thủy hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển dần xuống hạ bàn của Vô Tình, thở ra nhè nhẹ hỏi: “Chân của người...”.



“Là chân gỗ, vì vậy đứng không được vững”. Vô Tình đáp.



“Nếu là chân giả...”. Tròng mắt Hưu Xuân Thủy chuyển động, giống như ánh mắt của con độc xà ẩn nấp sâu trong động đá: “Vậy ngươi không thể di động đúng không?”.



“Nếu ngươi không ngại thì cứ thử xem”.



Vô Tình khẽ hất tay, chỉ thấy hai ánh kim quang lóe lên, một mũi tên vàng đã ghim chặt đóa hoa đính trên tóc Hưu Xuân Thủy lên bức tự họa trên tường. Kim tiễn xuyên qua cánh hoa, phần đuôi vẫn còn khẽ rung rung.



Vẻ sợ sệt hiện rõ trên gương mặt Hưu Xuân Thủy, chỉ nghe Vô Tình cất giọng nhạt nhẽo nói: “Ta không cần phải đuổi ngươi”. Chàng chỉ nói tới đây coi như đã hết câu, những lời còn lại, chỉ cần liếc nhìn bông hoa ghim chặt trên tường là đã hơn dùng miệng nói một trăm lần rồi.



Thân hình Hưu Xuân Thủy còn run rẩy hơn cả mũi tên cắm trên tường, hai chân thị mềm nhũn ra: “Ta... ta không chạy...”.



Lời còn chưa dứt, thị đã rít lên một tiếng như cú kêu, mười ngón tay cùng lúc chộp vào cổ họng Bạch Hân Như.



Thị không phải muốn giết chết Bạch Hân Như, mà chỉ muốn bắt Bạch Hân Như để uy hiếp Vô Tình thả thị đi, bằng không, cho dù Vô Tình không xuất thủ hạ sát, mà bắt thị đến nha môn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.



Thị đã không còn sự lựa chọn nào khác, trừ phi có thể dùng Bạch Hân Như làm lá chắn, may ra còn có một chút sinh cơ.



Nhưng đúng lúc thị bổ tới, thì chợt thấy bóng trắng thấp thoáng, Vô Tình đã biến mất rồi.




“Trải qua chuyện này, Ân Thừa Phong đã thu liễm lại nhiều rồi, chỉ toàn tâm toàn ý lo chuyện của Thanh Thiên trại...”. Truy Mệnh nhìn theo đóa hoa vàng nhỏ, thở phào một tiếng: “Long Phóng Tiêu lão anh hùng ở Phong Vân tiêu cục đã sai người tới hộ tống Bạch Hân Như về rồi... ông ta là một nghĩa phụ tốt”.



“Cả chuyện này, chỉ có một người được hạnh phúc”.



“Ai?”.



“Giang Ái Thiên”.



Vô Tình khẽ cười: “Nàng ta đã ngộ ra tất cả, cũng đại phát thiện tâm, đem ngân lượng của Giang gia phân phát cho những người nghèo khổ”.



“Ồ...”.



Truy Mệnh cũng mỉm cười, nụ cười của chàng có đôi chút lo âu của những người hành tẩu trong giang hồ.



“Như vậy cũng tốt... Lam Nguyên Sơn thì đã xuất gia rồi”.



Hai người trầm mặc hồi lâu, có mấy bông hoa vàng bay tới dính trên y phục của họ, số khác thì lại nhẹ nhàng bay đi theo gió.



Vô Tình chợt như sực nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Truy Mệnh: “Lam trấn chủ xuất gia ở miếu tự nào?”.



“Kim Ấn tự ở Thiểm Tây...”.



“Không hay rồi”.



Vô Tình chợt thốt lên.



“Kim Ấn tự chính là nơi xảy ra vụ kỳ án sơn tăng giết sạch toàn thôn mà chúng ta vừa tiếp nhận, vì vội vàng tới điều tra vụ án này, nên huyết án ở Kim Ấn tự ta vẫn chưa điều tra được gì”.



“Xem ra thì Lam Nguyên Sơn có muốn làm hòa thượng cũng khó rồi”. Truy Mệnh lẩm bẩm nói: “Chỉ là tại sao y lại tìm một tòa hung miếu ở nơi xa xôi như vậy làm nơi thí phát quy y chứ?”.



“Ta cũng không biết”.



Ánh mắt Vô Tình nhìn theo một đóa hoa nhỏ bay qua vùng đất bằng phẳng trước mắt, chậm rãi nói: “Ta chỉ biết, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi. Giống như những bông hoa vàng nhỏ kia vậy, có gió thổi thì sẽ bay đi”.