[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 3 : Ly ly

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Truy Mệnh đỡ lấy nữ tử trong lòng, vị cô nương này hẳn là sau khi kịch chiến với Ngô Thiết Dực, chân lực bị thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu của họ Ngô mượn lực hoàn kích, nguyên khí hao tổn, nên cứ ngả vào lòng Truy Mệnh, nhất thời không gượng dậy được.



Truy Mệnh chỉ cảm thấy một mùi hương ngan ngát như hoa lan phả vào mũi, thân thể nữ tử mềm mại như không xương. Mưa làm y phục hai người ướt đẫm, dính sát vào nhau. Truy Mệnh chỉ cảm thấy những chỗ tiếp xúc với nữ tử nóng bừng lên như có lửa, tâm thần xao động, vội vàng lắc người lùi về sau.



Chàng lùi lại, hai tay vẫn đỡ lấy nữ tử. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, bộ y phục màu đỏ dính sát thân mình, lồng ngực không ngừng phập phồng phập phồng.



Truy Mệnh xông pha giang hồ, tung hoành tứ phương, kinh lịch nhiều năm, gặp không ít nữ nhân, nhưng chàng chưa bao giờ gặp một nữ tử nào yểu điệu thế này, xinh đẹp thế này, lại có vẻ mệt mỏi đến mức thế này.



Mưa rơi trên người nàng, làm người ta dâng lên một cảm giác xót thương buồn bã.



Truy Mệnh cố trấn định tinh thần, hít liền ba hơi thanh khí. Ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy hai kiệu phu và thanh y nữ tỳ đã cùng bị đánh bật ra, ngã xuống đất bùn.



Nhìn lại lần nữa thì không thấy Ngô Thiết Dực đâu.



Trong tiếng mưa rơi vang lên tiếng cười cuồng ngạo của họ Ngô: “Truy Mệnh, ngươi đừng tốn tâm cơ nữa. Cho dù Đại Mộng Phương Giác Hiểu đến, ta cũng có Thần Kiếm Tiêu Lượng chống đỡ. Đừng quên khắc tinh của Đại Mộng Phương Giác Hiểu chính là Thần Kiếm Tiêu Lượng, hơn nữa Lãnh Huyết và Thiết Thủ đều không làm gì được ta, ngươi cũng đừng hòng!”.



Thanh âm như vang lên ở nơi góc phố, nhưng Truy Mệnh biết Ngô Thiết Dực đã đi xa rồi.



CHàng không hề dừng lại, lập tức đảo người lao về phía bốn người “Phong, Vũ, Lôi, Điện”.



Chỉ cần bắt được bốn người này, có lẽ có thể bức ra được hướng đi hay chỗ ẩn thân của Ngô Thiết Dực. Đây là suy nghĩ trong khoảnh khắc đó của Truy Mệnh.



Ly Ly cô nương bị đẩy lui, Truy Mệnh phá vây đỡ lấy, kiệu phu và tiểu tỳ xông lên tấn công Ngô Thiết Dực, tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngô Thiết Dực đã biến mất, Văn Thần Đán, Vu Thất Thập, Đường Hựu, Từ Cầu Bệnh đã chạy vào trong tiệm thuốc.



Phía sau tiệm thuốc nhất định còn lối thoát.



Song cước Truy Mệnh đạp mạnh, toàn lực đuổi theo.



Tuyệt đối không thể để bốn người này vào trong.



Đúng lúc chàng bật người lao lên, “Lôi” Vu Thất Thập và “Phong” Dư Cầu Bệnh đã tung người biến mất trong địa đạo. Khi Truy Mệnh bổ người vào trong tiệm thuốc, Đường Hựu và Văn Thần Đán đã cùng lúc vỗ mạnh vào hai vách tường.



Chỉ thấy mấy trăm hộc thuốc ở hai bên vách cùng lúc bật ra, nhất thời tiếng “cách cách” vang lên không ngớt, “dược liệu” bên trong bắn ra như mưa về phía Truy Mệnh.



Truy Mệnh hít sâu một hơi, bất ngờ dậm hai chân vào nhau, phá mái ngói bay lên.



“Dược liệu”bắn vào khoảng không, tất cả đều rơi xuống đất.



Vào khoảnh khắc mà dược liệu bắn ra đó, Truy Mệnh cần phải quyết định một chuyện: chàng vốn có thể dựa vào đôi thần cước bách độc bất xâm của mình xông thẳng vào trận ám khí, tấn công “Điện” Đường Hựu và “Vũ” Văn Thần Đán đoạn hậu, nhưng trong lòng chàng còn có một người nữa!




Ly Ly vẫn cắn môi, cuối cùng cũng không nén được, nhoẻn miệng nở một nụ cười. Truy Mệnh thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy hơi lúng túng, nhưng lại không thể dịch chuyển ánh mắt đi nơi khác, biết là thất lễ, cũng sợ nàng nhìn thấy, trong lòng quýnh quáng, bèn vội nói: “Vậy ta đi trước một bước”.



Nói đoạn liền cung tay, cất bước định đi.



Ly Ly thoạt nghe Truy Mệnh nói vậy, trong lòng hốt hoảng, vội nói: “Tam gia định đi đâu?”.



Truy Mệnh không biết tại sao, cũng rất muốn nói cho nàng biết mình đi đâu, bèn đáp ngay: “Ta đi Tế Nam thành”.



Hô Diên Thập Ngũ hỏi: “Tam gia cảm thấy Ngô Thiết Dực sẽ đến Tế Nam ư?”.



Truy Mệnh nói: “Y còn cần mua thuốc, trong Tế Nam thành có dược liệu thượng hảo hạng! Hơn nữa...”.



Chàng đưa mắt nhìn ra phía ngoài: “Tất cả việc buôn bán dược liệu ở Tế Nam thành đều nằm trong tay một người, y là vương tôn công tử, mà cũng là cự phú trong thành, hơn nữa, người này còn có đến năm mươi bốn người sư phụ, Kiếm Thần Tiêu Lượng cũng là tri giao của y...”.



Hô Niên Dã giật mình: “Tam gia muốn nói...”.



Truy Mệnh nhìn ra góc phố đầy sương mù, gật đầu nói từng chữ một: “Chính là y. Tế Nam Triệu công tử, Triệu Yên Hiệp”.



Chúng nhân đều im lặng. Trên mặt đất đầy những dược liệu lẫn ám khí sáng lấp lánh.



Mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài, nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống phát ra những tiếng vui tai.



Truy Mệnh đột nhiên chợt nghĩ nếu mình có một ngôi nhà... Nghĩ đến đây thì chàng lập tức không nghĩ đến nữa. Lãng tử giang hồ chỉ toàn những ngày tháng lưu lãng, đột nhiên lại nghĩ đến “nhà”, cảm giác của Truy Mệnh lúc này vô cùng sâu sắc, vô cùng đặc biệt.



Nhưng chàng lại nói: “Các vị, hậu hội hữu kỳ”.



Nói xong liền quay người bước ra màn mưa lâm thâm.



Trận mưa lớn lúc nãy đã đi, chỉ còn lại cơn mưa nhỏ lâm thâm, giống như cánh tay đang dịu dàng xoa lên gương mặt chàng, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm hất tung bột phấn lên rồi ngửa mặt hứng những hạt phấn nhỏ li ti bay xuống vậy.



Truy Mệnh bước ra đến ngoài hiên, chợt nghe Ly Ly gọi: “Tam gia!”.



Truy Mệnh lập tức dừng bước, quay đầu. Ly Ly đưa cho chàng một cây dù: “Tôi có kiệu rồi, ngài dùng đi”.



Truy Mệnh im lặng nhận lấy. Ly Ly lại u uất nói: “Giang hồ nguy hiểm, tam gia phải bảo trọng”.



Truy Mệnh cũng không biết mình đã nói cảm ơn nàng hay chưa, nhận lấy chiếc dù, bước xuống bậc cấp, mở ra rồi bước đi. Chàng vừa đi vừa nghe tiếng những hạt mưa gõ trên mặt dù. Chàng vừa cất bước thì đã cảm thấy mình đang nhớ nhung Ly Ly, nhưng chàng vẫn không quay đầu, bước đi, không hề quay đầu.