[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 4 : Hóa điệp

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Tế Nam là một thành lớn - trong thành lớn thì thú hoan lạc gì cũng có, tự nhiên là phồn hoa đô hội hơn thị tập của tiểu thôn trang gấp trăm gấp nghìn lần.



Tiết mục long trọng nhất của ngày hôm nay là Triệu công tử đến Hóa Điệp lâu ở thành Nam xem hạc múa.



Hóa Điệp lâu kỳ thực là thanh lâu cao quý nhất trong thành, đa phần các nữ tử trong đó đều chỉ mãi nghệ không mãi mãi tiếu, hiến sắc không hiến thân, là một nơi tiêu tiền cao cấp, cũng là thắng địa nổi tiếng trong vùng.



Chuyện khác không nói, chỉ riêng một màn Hóa Điệp Vũ nổi tiếng của Hóa Điệp lâu, các nữ tử hoạt sắc sinh hương, ôn nhu mỹ lệ như những con bướm rực rỡ sắc màu bay lượn giữa vườn hoa, có thể nhìn mà không thể chạm vào đã đủ để người ta không tiếc ngàn vàng, xem một lần rồi lại muốn xem lần nữa, trăm lần cũng không thấy chán.



Hôm nay Hóa Điệp lâu có một đôi bạch hạc, cổ dài chân nhỏ, mào đỏ mắt xanh, sải cánh nhẹ nhàng, cứ ở đấy múa lượn mà không chịu bay đi, trở thành kỳ quan.



Chuyện này đã làm kinh động đến Triệu Yên Hiệp Triệu công tử.



Triệu Yên Hiệp dẫn theo năm mươi tư vị sư phụ của y, đi xem hạc múa.



Ý của túy ông không ở rượu, ý của Triệu công tử không ở hạc, mà là ở vũ.



“Hóa Điệp Vũ”.



2.



Kỳ thực ý của Triệu công tử cũng không phải “vũ” mà là ở “điệp”.



Nghe nói mới đến một mỹ nhân, dung nhan tuyệt thế, làm tất cả giai lệ ở Hóa Điệp lâu phải lu mờ.



Vì vậy Triệu Yên Hiệp nhất định phải đi xem thử. Cách nghĩ và cách làm này của y, so với đa phần các công tử tiêu tiền như rác thật không khác nhau là mấy.



Vì vậy hai con hạc kia múa hay không múa, không hề liên quan gì đến y. Khi y nhìn thấy đôi chân cao lêu nghêu như cành trúc của hai con hạc, liền nghĩ đến đôi chân đều đặn mềm mại của mỹ nhân, thật hận không thể rút cung tên ra bắn chết cả hai.



Nhưng y sẽ không làm vậy.



Y cười cười nhìn hạc múa. Xem xong còn làm một bài thơ, đề trên tường, khiến người người đều tán thưởng không ngớt.



“Thơ hay, thơ hay!”.



“Thật kinh thế hãi tục, tài năng tuyệt thế!”.



“Triệu công tử văn võ song toàn, khiến ta không thể không viết một chữ ‘phục’ trong lòng mình”.



Triệu Yên Hiệp mỉm cười, nhấp một ngụm rượu. Y biết những kẻ này nhìn thơ không bằng mắt, mà bằng miệng. Y cũng biết chỉ cần người người đều nói Triệu công tử đến đây xem “Hạc Vũ” là đủ rồi. Lúc này, chợt nghe một thanh âm thánh thót vang lên, đôi mắt Triệu Yên Hiệp liền sáng rực lên như có chút tửu ý, bởi vì y biết “Điệp Vũ” mà y mong đợi sắp diễn ra.



Y nheo nheo đôi mắt đẹp của mình, tự chuốc rượu tự uống rồi tự nói với mình: “Tế Nam Triệu công tử, sắp xem hồ điệp múa rồi”.



Không ngờ hồ điệp chưa tung cánh thì đã có một người xuất hiện.



Người này mặt lớn tai to, râu dài áo rộng, mặt đầy chính khí, khóe miệng mỉm cười, không phải Ngô Thiết Dực thì còn ai vào đây được nữa.



Y đành phải đứng dậy.



Bên cạnh y có năm mươi bốn người kỳ hình quái trạng, có người buộc tóc ngang hông, có người lồng ngực vừa to vừa rộng, có người lưng gù, có người già nua mệt mỏi.. tất cả đều là sư phụ của y, tất cả cũng đều hoảng loạn đứng dậy.


Tên bộc nhân vừa bị người ta đánh cho mấy bạt tai vì tội hắt hơi không đúng lúc này, chính là Kiếm Thần Tiêu Lượng.



Trên tay Tiêu Lượng tuy chỉ là một thanh đoạn kiếm, nhưng nó đã từng đánh bại cửu đại danh kiếm. Chiết Kiếm - dù chỉ là một thanh kiếm rỉ sét, nhưng có thể đánh bại cửu đại danh kiếm thì cũng đủ để trở thành thần binh lợi khí trong truyền thuyết rồi, huống hồ thanh Chiết Kiếm trong tay Tiêu Lượng lại là thanh kiếm danh động thiên hạ của Chiết Kiếm Môn. Vì vậy, cũng có người gọi thanh đoạn kiếm trên tay Tiêu Lượng là Chiết Kiếm Tiên Sư.



Kiếm pháp của Tiêu Lượng có cao như vậy không? Truy Mệnh không biết, nhưng chàng đã thấy vừa rồi Tiêu Lượng chỉ một kiếm đã đánh bại Ly Ly.



Chàng nhảy vụt tới, chặn trước mặt Ly Ly.



Chàng vừa nhảy lên, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đã cảnh giác: Nếu đã có một tên thích khách, không thể đảm bảo là không có kẻ ám toán thứ hai.



Truy Mệnh vừa bổ tới, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đã đánh mắt ra hiệu cho nhau, phá mái ngói nhảy lên.



Truy Mệnh muốn đuổi theo, nhưng chàng không thể bỏ lại Ly Ly ở đây một mình: chàng phải bảo vệ cho nàng.



Chỉ là nếu chàng muốn bảo hộ cho Ly Ly, thì sẽ không thể chặn Ngô Thiết Dực lại!



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hàng trăm suy nghĩ đã lướt qua đầu Truy Mệnh. Trong năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp, ít nhất cũng có ba mươi hai người bổ tới bao vây lấy họ vào giữa.



Kiếm Thần Tiêu Lượng ngẩng đầu lên, mục quang sáng rực lên nhìn chàng.



Truy Mệnh chỉ thấy ánh mắt y, sắc bén như hai thanh kiếm.



Đúng lúc này, có một người sải chân bước ra, đứng chặn trước mặt chàng.



Người này không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói một câu: “Huynh đi! Chỗ này để cho đệ!”.



Câu này chỉ có mình Truy Mệnh nghe thấy.



Chỉ nhìn thấy bóng lưng đó, chàng đã như muốn bật kêu thành tiếng, nghe được thanh âm đó, chàng lại càng khẳng định, buột miệng thốt: “Tứ sư đệ!”.



Người này lưng hùm eo gấu, mũi thẳng má cao, mắt hổ sáng ngời. Chỉ thấy chàng quay đầu lại cười cười đáp: “Tam sư huynh, là đệ!”.



Chỉ nghe chàng nói: “Đệ muốn thử kiếm, hay giao Tiêu Lượng cho đệ!”.



Truy Mệnh thoáng chần chừ, Lãnh Huyết lại nói: “Truy tung thuật đệ không bằng huynh, việc truy đuổi để huynh phụ trách”.



Hai hàng lông mày của Truy Mệnh hơi giãn ra, rồi nói nhanh: “Giúp ta bảo vệ Ly Ly!”.



Dứt lời thì liền tung mình đuổi theo hướng Ngô Thiết Dực, Triệu Yên Hiệp vừa bỏ chạy!



Mười mấy vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp cũng gầm lên tức giận đuổi theo, muốn giữ chân chàng lại. Người thanh niên lưu lại Hóa Điệp lâu ngược lại rất yên tâm, bởi vì chàng biết khinh công của tam sư huynh mình. Ngoại trừ đại sư huynh, không ai có thể đuổi kịp y được. Chỉ cần chàng có thể chế ngự được Tiêu Lượng là được.



Tuy chàng biết nơi này chỉ có mình chàng chiến đấu với địch nhân. Nhưng chàng không hề sợ hãi.



Một chút cũng không.



Bởi vì chàng là Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bộ.