[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 5 : Kiếm thần tiêu lượng

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Kỳ thực Lãnh Huyết xuất hiện ở đây vào lúc này, nói ra cũng chẳng hề có chút ngẫu nhiên bởi vì sau khi chàng cùng Thiết Thủ phá vụ án “Đại Trận Trượng”, Thiết Thủ và Tiểu Chân chuẩn bị đi điều tra chuyện chuyện trên bờ và thuyền cá dưới sông dùng ám hiệu liên lạc, còn Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng thì lại có hứng thú với chuyện muỗi ở Đại Văn Lý cắn người, làm cho người ta phát cuồng.



Vì vậy chàng đã cùng Tập Mai Hồng đến Đại Văn Lý.



Ở đó, người dân sớm đã dọn đi hết, khung cảnh tiêu điều hoang lương. Lãnh Huyết cũng không điều tra được gì.



Lãnh Huyết và Tập Mai Hồng nam nữ hữu biệt, qua đêm ở Đại Văn Lý tự nhiên là không tiện lắm, vì vậy hai người mới đến tòa thành gần đó nhất - Tế Nam thành.



Sau khi đến Tế Nam, Tập tam tiểu thư nghĩ ra đủ thứ trò hoa dạng, khiến cho nam tử chất phác thật thà như Lãnh Huyết giở khóc giở cười, một trong những chuyện đó chính là Tập Mai Hồng từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng đến kỹ viện, nàng nhất định đòi “kiến thức, kiến thức” một phen, coi thử thanh lâu là cái thứ gì.



Bởi vì bên trong “thanh lâu” không phải “thứ gì”, lại có rất nhiều “thứ” không thể nói cho người khác được, thế nên Lãnh Huyết đương nhiên không muốn nàng đi.



Nhưng khi bị nàng vặn vẹo một câu: “Tại sao nam nhân có thể đi, nữ nhân lại không thể đi? Ta cứ muốn đi xem đấy, huynh không đi cùng, thì ta đi một mình!”.



Kết quả là Lãnh Huyết đành phải cùng đi với nàng.



Hóa Điệp lâu là do Lãnh Huyết chọn, bởi vì Hóa Điệp lâu dù sao cũng cao cấp hơn các thanh lâu khác, tuy rằng cũng là nơi dung ô nạp uế, nhưng so với những nơi bóc thịt lột da của con người, thì dù sao cũng tốt hơn nhiều lắm rồi.



Tập Mai Hồng không tin.



Chẳng những không tin, nàng còn hoài nghi nữa.



Nàng còn hoài nghi tại sao Lãnh Huyết lại biết nhiều chuyện về nơi đó như vậy, thế nên nàng đã suy luận, Lãnh Huyết nhất định đã từng đến những nơi ấy, hơn nữa còn rất thường lui tới nữa.



“Thường lui tới!” Ý nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu, làm cho nàng một mực không chịu mở miệng nói tiếng nào trong cả đoạn đường tới đây.



Lãnh Huyết đương nhiên cũng không biết làm gì, cũng không biết nên giải thích thế nào cho nàng hiểu. Kỳ thực những chuyện này, phàm là nam nhân thì đều biết cả, nữ nhân cũng không hiếm người hiểu rõ, có điều vị tam tiểu thư này đã không biết, muốn giải thích cũng không thể giải thích được.



Kỳ thực Tập Mai Hồng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu biết gì.



Nàng cũng lờ mờ biết được rằng: đó là một nơi hạ lưu, người có giáo dưỡng tuyệt đối không nên đến đó. Mẹ nàng lúc sinh tiền chưa từng đi tới đó bao giờ, nhưng còn người cha hay say rượu của nàng thì đến rồi... còn có một lần, khi nàng còn rất nhỏ, đã nghe thấy mẹ nàng vừa chửi mắng vừa hùng hùng hổ hổ bê cả chậu hoa định ném về phía cha nàng, rồi buột miệng thốt ra mấy câu nữa.



Nàng rất muốn nghe tiếp, nhưng cha và mẹ đã phát hiện nàng có ở đấy, nên đã bẽn lẽn đặt chậu hoa xuống, bước tới dỗ nàng đi chỗ khác. Sau khi nàng ra ngoài, cửa phòng đóng lại, bên trong mới vang lên tiếng đồ vật bị vỡ.



Tập Mai Hồng thầm nghĩ: “Cha cũng tới những nơi ấy! Cha là người xấu! Nếu cha là người xấu, thì mẹ cũng phải đi cho cha biết mặt! Nếu không, thì không công bằng!” Hơn nữa, mẹ không phải thường nói với nàng rằng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó hay sao? Nếu đã là xuất giá tòng phu, cha đi, mẹ đương nhiên là cũng phải đi theo rồi!



Vì thế, Lãnh Huyết đã đi, nàng cũng nhất định phải đi.



Hơn nữa, nàng còn định sẵn chủ ý: “Lãnh Huyết làm gì, nàng sẽ làm đó, thử xem ai xấu hơn ai”.



Vì vậy, nàng quyết định theo Lãnh Huyết đến Hóa Điệp lâu.



Nàng thấy cùng chẳng có gì lạ, chỉ là một đám nam nhân đang xem người ta khiêu vũ. Tuy nàng không biết múa, nhưng cũng đã từng học múa. Nàng còn nhớ lần đầu tiên học múa đã làm vỡ ba mất ba bình hoa quý, ba mươi quả trứng gà và làm rách chiếc váy yêu thích nhất, thế nên cha đã lắc đầu tuyệt vọng rồi chuyển qua dạy võ công cho nàng. Nàng biết rất rõ, nữ tử khiêu vũ không phải là chuyện gì xấu.



Vậy tại sao mẹ lại bảo nơi này là “nơi xấu xa”.



Đúng lúc này, nàng chợt thấy mắt Lãnh Huyết sáng rực lên.



Lúc bắt đầu, nàng còn tưởng rằng Lãnh Huyết đang nhìn mình, thế nên có chút ngại ngùng cúi thấp đầu, nhìn đôi giày vải lạ lẫm dưới chân. Về sau nàng mới phát giác, Lãnh Huyết không phải đang nhìn nàng.



Lẽ nào chàng đang nhìn những nữ tử đang khiêu vũ kia.



Một ngọn lửa vô danh nhen nhúm lên trong lòng Tập Mai Hồng, giờ thì nàng đã hiểu tại sao nơi này lại là “nơi xấu xa” rồi, thế nhưng nàng lại phát hiện Lãnh Huyết không phải đang nhìn những nữ tử kia.



Lãnh Huyết nhìn một nam nhân.



Thì ra là Ngô Thiết Dực.



Vì thế nàng liền lập tức rút ra một kết luận: “Thì ra thanh lâu kỹ viện bị gọi là ‘nơi xấu xa’ là vì ở đây có người xấu, hơn nữa còn là nam nhân xấu”.



2.
Nhưng lúc này Tiêu Lượng và Lãnh Huyết, không chỉ muốn nghĩ ra được kiếm pháp của đối phương, mà còn muốn phá kiếm pháp của đối phương nữa.



Nếu kiếm của Lãnh Huyết không phải là kiếm không vỏ, Tiêu Lượng còn có cách phá đi kiếm pháp của chàng.



Đó là giết Lãnh Huyết trước khi chàng kịp xuất kiếm.



Chỉ là kiếm của Lãnh Huyết không có vỏ, cũng có nghĩa là, chàng căn bản không cần phải bạt kiếm khỏi vỏ, hơn nữa, Tiêu Lượng cũng không muốn hạ sát thủ với một kiếm thủ chưa xuất kiếm.



Như vậy là làm nhục kiếm của y.



Lãnh Huyết cũng có một cách có thể phá giải kiếm pháp của Tiêu Lượng.



Tiêu Lượng đã xuất thủ ba lần, một lần đánh ngã Ly Ly, một lần dọa kiếp đám phá gia chi tử của mấy nhà quyền quý, một lần là giáo huấn cho hai người trong đám sư phụ của Triệu Yên Hiệp.



Ba lần này Lãnh Huyết đều nhìn rất rõ ràng.



Vì thế chàng khẳng định kiếm của Tiêu Lượng chỉ có một cách phá.



Tránh khỏi thế công của y, rồi vọt lên phía trước, lấy mạng đổi mạng.



Thế nhưng Lãnh Huyết lập tức phủ quyết sách lược này.



Thứ nhất, chàng không muốn lấy mạng Tiêu Lượng.



Thứ hai, cho dù chàng muốn lấy mạng Tiêu Lượng, cũng chưa chắc đã tránh được thế công của y.



Thứ ba, nếu Tiêu Lượng không dùng thanh đoạn kiếm đó, phương pháp này, may ra còn có hy vọng thành công.



Nhưng Tiêu Lượng lại dùng thanh đoạn kiếm của y.



Kiếm đã gãy, có thể coi là đoản binh khí. Lãnh Huyết áp sát liều mạng, lại vừa hay giúp kiếm pháp của đối phương phát huy, lối đánh liều mạng như vậy, rất dễ mất mạng trước khi lấy được mạng đối phương.



Lãnh Huyết chưa từng gặp qua một địch nhân sử kiếm nào giống như Tiêu Lượng, không có một sơ hở nào để công kích. Tiêu Lượng cũng nghĩ về Lãnh Huyết y như vậy.



Đáng tiếc cả hai đã không còn sự lựa chọn nào khác.



Kiếm của ai nhuốm máu đối phương, người ấy sẽ có thể sống trở về.



Tiêu Lượng là vì ân tình của Triệu Yên Hiệp mà quyết đấu, còn Lãnh Huyết?



Chàng vì cái gì?



Nếu như nói là vì chính nghĩa, vậy thì chính nghĩa đã làm gì cho chàng? Nếu như nói là vì giang hồ, vậy giang hồ đã cho chàng được gì?



Có lẽ, có một số người cho dù cuộc sống có bao nhiêu dày vò, đả kích đi chăng nữa, cũng không thể làm họ thay đổi mục tiêu ban đầu của mình, cũng không thể làm họ phụ ước nguyện, phụ mục tiêu đó.



Tiêu Lượng đứng yên bất động.



Dãy núi dài màu xanh thẳm yên bình, nhấp nhô nhấp nhô, ở phía xa xa một làn khói nhạt lơ lửng bốc lên. Một tán hoa tươi, điểm xuyến thêm cho cho khung cảnh hoang vắng chút sắc màu tươi sáng.



Vàng và xanh, màu sắc thật sáng, phụ họa với những cánh bướm rực rỡ sắc màu đang lượn xung quanh, làm cảnh vật tràn đầy vẻ thoát tục, tựa như chốn tiên cảnh giữa nhân gian vậy. Giữa đám hoa có một cây khô, trên cây khô có một nụ hoa non mơn mởn.



Lãnh Huyết hít sâu một hơi, không khí được thấm đẫm múi thơm càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ của nơi đây.



Khung cảnh thật đẹp!



Hoa thật đẹp!



Tiêu Lượng chậm rãi quay người lại: “Chúng ta quyết đấu ở đây đi!”.