[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 6 : Quyết chiến dưới Hoàng Hoa Lục Diệp

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Nơi này, lá xanh hoa vàng, cành hoa ngẩng cao, mềm mại thanh tú, khiến cho cả gió cũng trở nên ngọt ngào.



Gió nhẹ có lẽ từ trên phía núi cao thổi tới.



Dãy núi nhấp nhô mềm mại, những điểm ánh sáng chiếu xuống mặt đất làm tán phát những màn sương vụ mờ mờ, cảnh núi nhàn nhạt, có lẽ là vì khoảng cách ở quá xa.



Ánh mặt trời như một tấm lụa sa vàng, nhẹ nhàng rải trên hoa.



Xa xa có một căn nhà nhỏ, có một nông dân đang khom người cuốc đất.



Nhìn thấy cảnh vật xinh đẹp nhường này, Ly Ly không khỏi ồ lên một tiếng... nhưng nàng lại nghĩ đến chuyện hai kiếm thủ kinh thế hãi tục sắp quyết chiến một trận sinh tử, thì không còn tâm trạng nào mà ngắm cảnh nữa.



Một trận gió nhẹ thổi tới, những đóa hoa vàng nhỏ khẽ rung rung trong gió, giống như đang có người cười khúc khích, chạm vào những tán lá xanh nhỏ, phát ra những tiếng xào xạc xào xạc.



Trong gió còn pha tạp tiếng người nông dân đang bổ cuốc xuống đất, còn có một con chuột đồng, đang từ dưới đất len lén thò đầu lên, đảo mắt một vòng rồi lại chui xuống, lộ một khúc đuôi ra ngoài.



Gió cũng làm lay động y phục của Tiêu Lượng và Lãnh Huyết.



Lãnh Huyết bạt kiếm, động tác tự nhiên như gió nhẹ làm hoa lá phất phơ.



2.



Kiếm của Lãnh Huyết tuốt ra, Thần Kiếm Tiêu Lượng liền lùi về phía sau.



Lãnh Huyết giống như một con báo, mỗi một cơ thịt khắp toàn thân đều tràn đầy đấu chí hừng hực, chàng bắn người lao tới như một viên đạn. Nhưng Tiêu Lượng lại giống như lăng ba tiên tử ngự phong, giống như một đóa hoa bị gió thổi tung bay, y bay lên những đóa hoa cao ngang tầm ngực.



Nhưng không một cánh hoa nào rơi xuống đất.



Y giống như một dải lụa, vắt trên hoa, có lúc khẽ chạm nhẹ vào đài hoa, cuống hoa.



Lãnh Huyết vung kiếm phóng tới, phần thân trên như mũi tên rời cung, hạ bàn đạp trên cánh hoa như đạp trên mặt nước, cũng không làm gãy một cành hoa.



Thần Kiếm Tiêu Lượng thoái lui.



Lãnh Huyết tiến tới.



Hai người một tiến, một thoái, trong thoáng chốc đã đến trước cây khô.



Tiêu Lượng đã không còn chỗ nào có thể lùi được nữa, đột nhiên kiếm quang lóe lên.



Lãnh Huyết hừ nhẹ một tiếng: “Xem đây!”



Trường kiếm bất ngờ đâm vụt tới.



Thân hình Tiêu Lượng chợt như đóa hoa vàng mềm mại bị gió thổi lắc lư va vào những đóa hoa bên cạnh, sau đó lại bật ngược trở lại tư thế cũ. Trong nháy mắt, Tiêu Lượng đã vòng ra sau Lãnh Huyết, tự nhiên khinh khoái như gió thổi vậy.



Lãnh Huyết đâm vào khoảng không.



Nơi Tiêu Lượng vừa đứng, biến thành cây khô.



Kiếm của Lãnh Huyết đâm vào thân cây, chỉ điểm khẽ vào, thân kiếm đã oằn lại chứ không đâm ngập vào trong.



Một chiêu này, khiến kiếm của chàng bật ngược trở lại.


Truy Mệnh thò đầu lên khỏi đỉnh đồi, kiểm tra xem có bị người ta phát hiện không, chẳng ngờ vừa mới thò lên, cổ đã bị bám chặt, không rút xuống được.



Tập Mai Hồng tự nhiên hiếu kỳ, cũng thò đầu lên phía sau lưng Truy Mệnh, vừa nhìn nàng đã “oa” lên... nhưng mới được nửa tiếng đã bị Truy Mệnh dùng tay bịt chặt miệng lại.



Nếu không phải Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đã đi xa chỗ hai người ẩn nấp, và gió đang thổi mạnh, hai người sớm đã bị phát hiện rồi.



Hồi lâu sau, Truy Mệnh nhìn sang Tập Mai Hồng với ánh mắt quở trách, trong lòng thầm nghĩ: “Làm sao tứ sư đệ lại dây vào một nữ tử khó chịu thế này...?”.



Nhìn kỹ lại mới thấy nữ tử này mắt phụng mày ngài, những chỗ không bị dính bùn đất, làn da trắng như tuyết, hai bên chiếc mũ văn sĩ rủ xuống hai lọn tóc xanh, tú lệ dị thường, lại vừa khả ái đáng yêu. Nghĩ tới đây, Truy Mệnh cũng cảm thấy nam nữ hữu biệt, nên vội vàng buông tay.



Chẳng ngờ Truy Mệnh vừa buông tay, Tập Mai Hồng đã trợn tròn mắt lên, rồi buột miệng thốt ra nửa câu còn lại: “Đẹp quá đi...”.



Truy Mệnh quýnh lên, vội vàng nói: “Cầu xin cô đấy, tiểu cô nương... đừng có kêu lên như vậy được không...”.



Tập Mai Hồng vì thấy được cảnh đẹp bình sinh chưa bao giờ được thấy, nên cũng quên cả việc tính toán với chàng, chợt nghĩ đến mình rõ ràng đang cải dạng nam trang, còn cùng đối phương nằm dưới gầm xe cả đoạn đường dài, không thể tiết lộ thân phận cho y cười nhạo được vội vàng nghiêm mặt nói: “Cô nương cái gì, ta là đại hiệp nổi danh trên giang hồ...”.



Nàng lại nghĩ đến vừa rồi Truy Mệnh lấy cánh tay đầy bùn đất bịt miệng mình, vội vàng lấy ống tay áo lau lau, rồi mắng: “Tay chết toi, tay thối, tay bẩn!...”.



Truy Mệnh vội vàng xuống nước: “Đúng đúng, tiểu đại hiệp, lần sau cùng lắm là ta rửa tay trước rồi mới bịt miệng ngươi chứ gì. Nơi này là long đàm hổ huyệt, đứng có làm náo lên được không?”.



“Còn có lần sau sao?”.



Tập Mai Hồng vội vàng bịt miệng mình lại, thấp giọng nói: “Lần sau nói cho ta, ta tự bịt miệng mình được rồi”.



Truy Mệnh liền gật gật đầu nói luôn: “Được, được, có điều đây là hiểm địa, tiểu cô nương... tiểu đại hiệp tốt nhất đừng kêu lên là được”.



Tập Mai Hồng nghe vậy liền cười cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ: “Sợ cái gì chứ? Hắc! Không sợ, có ta ở đây...”.



Truy Mệnh chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vội vàng đáp: “Được, được, được, có điều...”.



Chẳng ngờ còn chưa nói hết câu thì Tập Mai Hồng đã đặt tay lên môi, “sùy” nhẹ một tiếng. Lần này ngắt lời được Truy Mệnh, nàng cảm thấy đã phục được cừu, lại chiếm được thượng phong, sau đó lại hứng khởi ấn tay vào lưng Truy Mệnh thò đầu lên nhìn trộm cảnh vật trong cốc.



Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn cơ hồ không thể nén được, chỉ muốn thốt lên một tiếng.



“Đẹp quá đi!”.



6.



Gió thổi rì rào bên trong sơn cốc.



Làn khói lam nhàn nhạt theo gió tản dần, lững lờ lan ra trong cốc. Cốc núi này được năm vách đá cheo leo lởm chởm vây lấy, không gian thập phần u tĩnh.



Khoảng không rộng gần ngàn mẫu bên trong toàn những hoa là hoa, cả một biển hoa.



Hoa có sắc vàng rực rỡ, lá xanh mơn mởn, cao như cây hướng dương, lá cây rẽ về hai bên, các đường gân nhỏ trên là trông giống như những con rắn nhỏ màu vàng nhạt, lại mỏng như cánh ve. Hiếm có là các bông hoa đều lớn nhỏ như nhau, lá cũng dài ngắn tương đương, cả chiều cao của cây cũng gần gần bằng nhau, tầng tầng lớp lớp. Biển hoa mênh mông dưới ánh mặt trời, toát lên một vẻ đẹp cơ hồ như thoát tục, một vẻ đẹp không thuộc về nhân thế.



Hoa vàng rực rỡ, điểm xuyến lá xanh, mỗi khi có gió thổi, cả biển hoa như gợn lên những cơn sóng vàng tuyệt mỹ, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc trước sự thần kỳ của tạo hóa, còn khi gió lặng, thì lạ giống một tấm gấm đoạn khổng lồ, kim hoa điểm điểm, cảnh đẹp như tranh.



Tập Mai Hồng chưa từng nhìn thấy loại hoa này, nàng cũng chưa từng thấy nhiều hoa như vậy bao giờ.



Hơn nữa những bông hoa này lại giống hệt như nhau, cao thấp lớn nhỏ hầu như không sai biệt.



Nàng không biết loại hoa này có tên là gì, nhưng dù đang ngây người trước cái đẹp, trong đầu nàng vẫn có một thắc mắc: “Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đi cả đoạn đương xa như vậy lẽ nào để ngắm hoa?”.