Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Chương 37 : Ai là tình nhân của ai (1+2)

Ngày đăng: 16:09 19/04/20


Cung Quý Dương thu hồi dáng vẻ bất cần đời của mình, nhã nhặn cười một

tiếng, anh đi về phía cửa, ngừng lại trước mặt của Sầm Tử Tranh.



"Tranh Tranh, em hiểu rõ tính cách của anh nhất, anh rất thích chơi trò này với em.” Dứt lời, cười ha hả rời khỏi phòng!



"Bùm!" Nương theo một tiếng vang thật lớn, cánh cửa đóng lại, sắc mặt của Sầm Tử Tranh cũng trở nên tái nhợt. . . . . .



☆☆☆☆☆☆☆☆



Gió đêm ấm áp khe khẽ lùa vào căn biệt thự dưới ánh trăng, tiếng lá trúc xào xạc, vầng sáng nhàn nhạt khẽ soi xuống hồ bơi hình trăng lưỡi liềm, mặt nước lăn tăn dường như có thể nhét cả âm thanh của đất trời vào

trong ấy.



Đây là căn biệt thự nghỉ dưỡng của Cung Quý Dương, tọa lạc tại khu vực

giàu có bậc nhất, không giống với Cung vườn, lối kiến trúc ở nơi này lại rất đơn giản.



Bơi lội giữa đêm khuya cũng không phải là sở thích của Cung Quý Dương,

nhưng chỉ vì có quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay mà tâm tình

bỗng dưng trở nên phiền não khác thường, bên trong cơ thể đột nhiên như

có một ngọn lửa đang thiêu đốt.



Sầm Tử Tranh!



Ba chữ này như một lưỡi dao sắc bén khứa qua tim anh, xuyên vào từng thớ thịt, trái tim cứ âm ỉ chảy máu.



Tám năm rồi!



Anh chờ đợi cô tám năm trời, nhớ về cô ròng rã tám năm, yêu cô tám năm,

đáng tiếc thay ngày gặp mặt lại là cảnh còn người mất. Cô ấy không còn

yêu anh khiến anh không thể nào nguôi ngoai được, tuy rằng đã nghĩ ra

tất cả những biện pháp để có thể tiếp cận cô ấy, nhưng vẻ lạnh lẽo của

cô lại khiến anh phải lực bất tòng tâm!



Mặc dù anh hoàn toàn có thể dùng cách mà ban đầu Lăng Thiếu Đường theo

đuổi Kỳ Hinh, dùng thủ đoạn uy hiếp và đe dọa để khiến cô phải ngoan

ngoãn mà đi vào khuông khổ, song…



Sầm Tử Tranh không phải là Kỳ Hinh, mặc dù cả hai cô gái đều mang vẻ dịu dàng ấm áp như nhau, thế nhưng Sầm Tử Tranh lại cực kỳ phản kháng,

khiến anh cảm thấy sợ…



Sợ bản thân không cẩn thận mà áp bức cô ấy để mình vĩnh viễn



mất đi cô ấy cả đời.



Anh làm vậy là do tình thế bắt buộc, nhưng cùng đủ làm anh nhức cả đầu!



Có lẽ là do bơi quá mệt mỏi, Cung Quý Dương cũng lên bờ.



Ánh trăng chiếu rọi lên thân thể cường tráng, chỉ mặc một chiếc quần bơi be bé khiến vóc dáng hoàn mỹ của Cung Quý Dương phơi bày hẳn ra. Mấy

giọt nước chạy dọc theo bắp thịt trên cánh tay anh, lướt qua đường eo
khổ nhưng lại sung sướng rên rỉ, trên môi anh hiện lên nụ cười thỏa mãn.



Anh cúi đầu xuống, không chút do dự mà cắn chặt lấy nơi đang nở rộ, cắn một cách không thương tiếc.



Ngải Mễ không thể ức chế sự yêu kiều, toàn thân mềm mại cũng vì người

trong lòng mà đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng khổ sở vì sung sướng,

cô càng gần anh, bàn tay nhỏ bé linh hoạt bên người anh.



“Quý Dương…..Quý Dương…..Yêu em, chỉ yêu em…..”



Ngải Mễ động tình thì thầm, thân thể đói khát khó có thể cưỡng lại liền đưa ra lời thỉnh cầu.



Cung Quý Dương đột ngột dừng lại tất cả động tác, khẽ thốt ra một câu đáng chết, rời khỏi người cô.



Cổ áo rộng mở lộ ra cơ ngực quyến rũ, đưa tay sờ, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, biểu cảm vô cùng ảo não mà phẫn nộ.



Đối mặt với phụ nữ quyến rũ trước mặt, nhưng anh vẫn không có một chút

phản ứng nào, vẫn là thiếu thú vị, anh nghi ngờ anh có bệnh, hơn nữa

bệnh lại còn rất nặng.



Anh không thiếu phụ nữ, cho nên một ngày mà không vui vẻ là không có khả năng, còn bây giờ đang kịch liệt lại lùi bước, thật sự là vô cùng uất

ức.



Nghe thấy hương thơm trên người Ngải Mễ, anh lại còn có cảm giác buồn

nôn, đẩy cô ra, hít thở không khí mới, anh mới miễn cưỡng không cảm thấy ghê tởm.



Đây là thế nào?



Trước kia anh cảm thấy trên người Ngải Mễ không có mùi khó chịu, nhưng

hôm nay lại khiến anh cảm thấy đau đầu không thôi, thậm chí sinh ra

phiền chán!



Tuy là không lịch sự, nhưng Cung Quý Dương lại nghe thấy loáng thoáng

mùi hương nhàn nhạt, hương thơm này là tự nhiên, khiến anh cảm thấy vô

cùng hạnh phúc…..



Mùi hương này……



Là mùi hương tự nhiên trên người Sầm Tử Tranh!



“Quý Dương……” Vẻ mặt Ngải Mễ rất kinh ngạc……



“Tại sao lại thôi……vừa nãy vẫn tốt mà……”



Cô không hiểu chuyện gì liền đứng dậy, bàn tay vuốt ve cơ ngực tráng kiện của anh, nhất thời cảm thấy lưu luyến không thôi.



Đột nhiên anh dừng lại mọi động tác, chẳng lẽ là ám chỉ cô chưa đủ nhiệt tình, còn chưa đủ chủ động?