Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 165 : Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ (1)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Liên Kiều chau mày, ‘Anh ta đó, rất hung dữ, với lại rất nhỏ mọn nữa!’



‘Vậy quan hệ giữa hai người không tốt lắm?’ Kiều Trị càng khó hiểu hơn.



‘Nói không rõ được, có lúc thì đối xử với em rất tốt, hay dẫn em đi ăn

kem, có lúc thì lại cực kỳ hung dữ với em, giống như lúc vừa nãy vậy,

hắn suýt nữa thì giết em rồi!’ Vừa nghĩ tới chuyện lúc ban nãy, Liên

Kiều liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may là mình chạy nhanh, bằng không …



Không khó tưởng tượng!



‘Giết em?’ Kiều Trị có chút không tin trừng mắt nhìn cô, đôi huynh muội này cũng quá nóng nảy đi.



‘Đúng đó!’ Liên Kiều càng nói càng giận, đứng thẳng dậy, ‘Chỉ bởi vì một cây phi đao thôi mà, em lại không phải là cố tình làm cho nó hỏng, cùng lắm là đền lại cho anh ta thôi, chỉ là một cây “Truy Ảnh”, lại làm như

muốn giết người không bằng!’



‘“Truy Ảnh”? Kiều Trị lẩm bẩm cái tên này, ‘Quả thực là một cái tên rất hay!’



Hai người càng không biết, ở cách đấy không xa, một người đàn ông cao

lớn vừa nghe đến hai chữ “Truy Ảnh” liền ngừng bước, đôi mắt đen như

chim ưng chiếu thẳng về phía Liên Kiều, vẻ nghi hoặc lướt qua mặt hắn.



‘Lăng tiên sinh, phòng khách VIP đã sắp xếp xong, ở ngay phía trước!’ Vệ sĩ ở phía sau cung kính cúi người.



Người đàn ông không nói gì, qua một lúc môi mỏng câu lên một nụ cười cuồng dã.



Ngồi xuống vừa hay nhìn thấy một màn cách mình không xa, hắn ý cười càng nhiều, nhấc điện thoại lên …



‘Ngạn Tước này, mình đang lúc đi công tác qua thành phố này, ra đây gặp

mặt đi, nhắc nhở bạn một câu, có một sự ngạc nhiên vui mừng!’



‘Lăng tiên sinh …’



‘Dell, giúp tôi hủy bữa cơm hôm nay đi!’



‘Dạ!’



Cách đó không xa, Liên Kiều rốt cuộc cũng đem nỗi bực tức lẫn ủy khuất
đang vò vò mái tóc dài của Liên Kiều, cuối cùng không nén nổi cơn giận

đứng dậy, nắm tay nắm thật chặt.



Nha đầu đáng chết này, lại dám ở đây cùng một người đàn ông khác hẹn hò? Có trời mới biết hắn chạy xe khắp thành phố này không biết bao nhiêu

lần để tìm cô rồi.



“Chậc chậc … bình tĩnh đừng tức giận, cậu đường đường là tổng giám đốc

của Hoàng Phủ tài phiệt, nếu thật sự đi qua đó động tay động chân với

tiểu tử đó thì không phải là tạo điều kiện tốt cho đám truyền thông làm

việc sao?” Lăng Thiếu Đường cố nén tiếng cười, hắn cũng đứng dậy, ấn vai bạn tốt ngồi trở lại trên ghế.



‘Cậu biết sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, giọng cảnh giác.



‘Muốn biết cũng đâu có gì khó, vừa vào cửa đã nghe nha đầu đó nhắc đến

“Truy Ảnh”, rất rõ ràng, cô ấy chính là tiểu oan gia của cậu rồi!’ Lăng

Thiếu Đường rốt cuộc cũng cười thành tiếng.



‘Câm miệng! Không được cười mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thật hận không thể nhét cả chai rượu vang vào miệng hắn.



Lăng Thiếu Đường cố nén cười, khoanh tay trước ngực: ‘Này, nể tình chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhắc nhở cậu một câu, cái bộ dạng “bắt

gian tại trận” này rất bất lợi với cậu đó!’



‘Ai nói mình lo cho cô ấy chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng rống.



‘Mình có nói cậu lo cho cô ấy sao?’ Lăng Thiếu Đường hỏi ngược lại một câu, trong mắt tràn đầy ý cười.



‘Cậu nhàn rỗi lắm hay sao? Hôm nay nổi điên gì vậy, chẳng lẽ không có

việc gì làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất rõ ràng là đang bực dọc, đứng

lên đi tới đi lui trong phòng.



‘Ai, thật là lòng tốt không được hồi báo nha, mình còn đang định nói cho cậu biết mấy chuyện lúc nãy mình vừa nghe được …’ Lăng Thiếu Đường

không nhanh không chậm thốt, tay nhấc lên ly rượu, từ từ thưởng thức.



‘Vừa nãy cậu nghe được cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu trở nên khẩn trương.



Lăng Thiếu Đường đặt ly rượu xuống, nhàn nhã nói: ‘Lúc nãy bị cậu rống một câu, bây giờ quên hết rồi!’