Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 189 : Bốn người đàn ông tính sổ (5)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, không nhanh không chậm nói, ‘Không sai, người Quý Dương nhắc đến chính là Liên Kiều!’



‘Hả, hiếm có dịp Hoàng Phủ thiếu gia chủ động nhắc đến một cô gái trước

mặt bnj mình! Sao rồi? Bị nha đầu đó thu phục rồi sao?’ Lăng Thiếu Đường cười quỷ dị, trong mắt toàn là vẻ trêu đùa.



‘Thiếu Đường, cậu hôm nay có phải là nói nhiều quá rồi không?’ Nụ cười

của Lăng Thiếu Đường khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy rất không thoải

mái.



Lãnh Thiên Dục nhàn nhã nói, ‘Ngạn Tước, thực ra điều Thiếu Đường nói cũng chính là điều mình muốn hỏi!’



Hoàng Phủ Ngạn Tước hôm nay khiến bọn họ cảm thấy rất lạ.



Lúc này Cung Quý Dương mới híp mắt cười, nói, ‘Thực ra thì đơn giản lắm, hắn cầu hôn với Liên Kiều rồi!’



‘Cái gì?’ Lăng Thiếu Đường giật bắn mình, suýt nữa thì té từ trên ghế xuống, còn Lãnh Thiên Dục rõ ràng cũng rất sửng sốt.



Cái này … là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà bọn họ quen hai mươi mấy năm sao?



Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mấy người bạn tốt có phản ứng như thế, gương mặt càng không tự nhiên.



‘Ngạn Tước, Quý Dương nói là thật hay giả vậy? Cậu … cầu hôn với phụ nữ?’



Lăng Thiếu Đường quả thật muốn xác nhận một lần nữa. Hắn hình như không tin vào chính tai mình.



Cái tên này có cầu hôn với Liên Kiều hay không không quan trọng, quan trọng là … hắn muốn kết hôn sao?



Nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra một trận phong ba trong giới truyền thông.



Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tức

giận rống: “Cái tên này, cậu nói vậy là có ý gì? Mình đương nhiên là cầu hôn với phụ nữ rồi” Chẳng lẽ muốn mình cầu hôn với cậu hay sao?”



Lăng Thiếu Đường híp mắt cười, “Hoan nghênh hoan nghênh, vì số tài sản của cậu, mình tình nguyện gả vào “Hoàng Phủ”!”




“Cái này có gì khó đâu chứ, Ngạn Tước là anh em tốt của bọn mình mà, vì

có thể giúp hắn thuận lơi cưới vợ sinh con, chúng ta nên giúp hết sức

chứ!” Lãnh Thiếu Đường rất rộng rãi nói.



Lãnh Thiên Dục nhìn Lăng Thiếu Đường như nhìn một con quái vật, sau đó

nói, “Mấy lời vừa rồi của cậu tốt nhất là ít nói thôi, nghe nổi da gà

quá!”



Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hắn nói, gương mặt cũng không giấu được

kích động, “Thiếu Đường, cậu nói như vậy quả thật khiến mình cảm động

đến rơi nước mắt, mình quả thật hông quen lầm người!”



Nói đến đây hắn quay sang Lãnh Thiên Dục, “Thiên Dục, cậu có ý kiến gì không?”



Lãnh Thiên Dục nhún vai, “Tuy mình không giống Lãnh Thiếu Đường nói ra

mấy câu ớn lạnh đó, nhưng ý mình cũng giống như cậu ta, làm anh em làm

sao có thể trơ mắt nhìn bạn hiền cô độc cả đời chứ?”



“Tốt quá rồi, Thiếu Đường, Thiên Dục, còn có Quý Dương, mình có thể cưới được vợ hay không hoàn toàn nhờ vào ba người đấy, đợi mình từ Mã Lai

trở về, Thiên Dục cậu phụ trách Liên Kiều bắn súng, còn Thiếu Đường phụ

trách dạy cô ấy cưỡi ngựa nhé, Quý Dương thì chơi đua xe với cô ấy là

được rồi. Xong, phân công công việc xong xuôi, mọi người giải tán thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ khua chân múa tay gấp gáp nói.



“Cái gì? Đợi chút….”



Ngoại trừ Cung Quý Dương, Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục nghe xong sắc mặt chợt đổi, không hẹn mà cùng hét lên…



“Này, lại sao nữa? Vừa nãy không phải là nói rõ ràng rồi sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước biết tại sao còn cố hỏi.



“Mình đang nghi ngờ lỗ tai của mình, cậu vừa nói….muốn mình dạy cho Liên Kiều cưỡi ngựa sao?” Lăng Thiếu Đường chỉ tay vào mũi mình, vẻ mặt khó

tin.