Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 206 : Tiết lộ chuyện xưa (1)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Liên Kiều rất đẹp.



Giờ phút này đây cô mang một nét đẹp tĩnh lặng lại mong manh đến nỗi khiến người ta đau lòng.



Có một nét đẹp, thuần khiết như thiên sứ lại mong manh dễ vỡ như một cánh hoa làm bằng pha lê.



Màn đêm đã buông, trăng rất sáng, ánh trăng lạnh như nước soi ánh sáng

bàng bạc xuống bóng người đang nằm yên lặng trên giường bệnh.



Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn ngồi bên cạnh Liên Kiều, trên mặt đã có chút tiều tụy.



Ánh trăng bàng bạc soi vào màu áo trắng của bệnh nhân càng mang vẻ thê

lương, khiến hắn có chút mê mang, cô gái trước mặt hắn dường như thiên

sứ từ trên trời phái xuống, cô cứ an tĩnh như thế nằm trên giường bệnh,

hô hấp nhè nhẹ chìm trong giấc ngủ.



Chẳng lẽ ông Trời thật sự định mang cô đi sao?



Không!



Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt giật mình, hắn bị ý tưởng này của mình dọa cho

khiếp sợ. Sau đó lại ngồi trở lại bên cạnh cô, trìu mến vuốt ve mái tóc

dài của cô.



Tóc cô thật mềm mại, trong tay hắn luôn mang đến một cảm giác dễ chịu

cũng như chính bản thân cô, luôn mang đến cho hắn sự quyến luyến không

muốn rời xa.



Chỉ cần nghĩ đến sau này cô cứ như thế này, tim hắn như bị ai hung hăng

đâm ho mộ nhát, nỗi đau đó lan tràn làm tê dại toàn thân …



‘Vậy … người ta sẽ nhớ anh mà …’ Bên tai vẫn còn nghe giọng nói nũng nịu pha chút xấu hổ của cô, trong đầu vẫn thấp thoáng vẻ mê man lẫn ngượng

ngùng lúc cô nói câu nói đó, trong lòng lại càng thêm đau lòng đến cực

độ.



Bên ngoài phòng bệnh, tất cả các y bác sĩ có liên quan đều nỗ lực hết

sức, cố gắng nghiên cứu từng biểu hiện bệnh tình của Liên Kiều, không
Nói đến đây , tâm tình của ông chợt trở nên kích động , cả tay cũng run rẩy.



“ Vì sao người nói như vậy ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bên trong nhất định còn có chuyện nghiêm trọng hơn .



Ông lão Hoa Đô cố nén tâm tình kích động xuống , chầm chậm kể lại mọi

chuyện cho Hoàng Phủ Ngạn Tước , câu chuyện kể về một sự thật khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lạnh …



“ Á Hy , cũng chính là cha của Liên Kiều , là đứa con mà ta yêu thương

nhất trong những đứa con của ta , cũng chính là niềm hy vọng lớn nhất

của ta đối với vị trí người thừa ké vương thất , nhưng vợ của nó Khải Lý Hy cũng là một cô gái có xuất thân môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta . Trước khi có con , hai đứa là một đôi vợ chồng rất yêu thương nhau ,

cũng rất có hiếu với ta , đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong vương thất

đều xử lý rất thỏa đáng , điều này làm ta cảm thấy rất an ủi , ta cho

rằng … Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp , ta cũng cho rằng, từ đây về sau sẽ

không còn bất kỳ sóng gió nào ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa

…”



Ông lão Hoa Đô thở dài , trong giọng nói đã có chút mệt mỏi .



Hoàng Phủ Ngạn Tước biết , phần tiếp theo của câu chuyện nhất định sẽ không đơn giản .



Qua một lúc lâu sau ông lão Hoa Đô mới nói tiếp …



“Mọi chuyện xảy ra sau khi Khả Lý Hy sinh đứa con gái , tất cả đều thay đổi .”



“ Ý của Người là … sau khi Liên Kiều sinh ra , có phải không ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn xác nhận lại .



Nào ngờ Hoa Đô lão nhân lại lắc đầu …



“ Không , đứa con đầu tiên mà hai đứa có không phải là Kuching !”



Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình , “ Nói vậy Liên Kiều còn có một người chị gái ?”



Ông lão Hoa Đô gật đầu , “ Đúng vậy , đáng tiếc là đứa bé đó sớm đã không còn trên đời này !”



“ Sao lại như thế ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi tiếp .