Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 207 : Tiết lộ chuyện xưa (2)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Lại một tiếng thở dài nặng nề của ông lão Hoa Đô, ánh mắt ông lại trở nên xa xăm …



‘Chuyện đó xảy ra lúc ta vẫn chưa về nước, lúc đó Khả Lý Hy sinh ra một

đứa bé gái, đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng khi Á Hy ôm

đứa bé trong tay mới phát hiện ra, đôi mắt của đứa bé đó là màu tím …’



Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe đến đây trong lòng không tự chủ được run lên … đôi mắt màu tím? Đôi mắt của Liên Kiều cũng là màu tím.



Giọng của ông lão Hoa Đô run rẩy, ngập ngừng một hồi lâu như muốn điều

chỉnh lại tâm tình sau đó mới tiếp tục nói: ‘Trong gia tộc của chúng ta, phàm những người có đôi mắt màu tím đều là người mang theo năng lực

khác người nào đó, đây là bẩm sinh, không có cách nào thay đổi! Lúc đó

Khả Lý Hy giống như phát điên vậy, nó đương nhiên là biết câu chuyện về

lời nguyền, do đó, nó, còn có con trai của ta, hai đứa vì để bảo vệ tính mạng của mình, lại dám nhẫn tâm đem bỏ nó đi mà không hỏi ý kiến của

ta!’



‘Cái gì?’ Cảm xúc của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thay đổi theo câu chuyện.



‘Con trai của ta đã thay đổi, không chỉ có nó, ngay cả vợ nó Khả Lý Hy

cũng bắt đầu trở nên khác thường, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, mỗi

ngày đều sống trong sự lo sợ nơm nớp, khi ta biết chuyện này, tuy rằng

đau lòng nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đứa bé cũng

không thể tìm lại được …’ ông lão Hoa Đô nhắc đến đứa con trai mà mình

yêu quý, cả gương mặt già nua đều là vô hạn đau khổ …



‘Thấm thoát mà đã qua hai năm, dần dần con trai và con dâu ta cũng khôi

phục trở lại, không còn lo sợ như xưa nữa, khi Khả Lý Hy mang thai lần

nữa, lại sinh ra một đứa con gái, hai vợ chồng lại rơi vào sự sợ hãi

khủng khiếp lần nữa …’
nó coi con bé như một con quái vật , không hề đối xử với nó như một đứa

con gái …” Nói đến đây ông dừng lại một lúc , đưa tay lau lệ nơi khóe

mắt , “ Hai đứa đó thật nhẫn tâm , Kuching năm đó chỉ là một đứa bé mười tuổi , nó có lỗi gì đâu chứ . Khi ta biết được chuyện này , tức giận

trách mắng hai đứa , bắt chúng phải thả Kuching ra , từ đó lại phát hiện ra Kuching đã tập thành một tật xấu , đó là cứ qua mười hai giờ đếm là

tự nhiên sẽ ngủ say , chắn chắn là do ảnh hưởng của thời gian bị nhốt

trong căn phòng tối đó , những hành hạ về mặt tinh thần mà con bé phải

gánh chịu là rất lớn …”



Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước đau đớn , hắn không khó hình dung ra một cô bé

Liên Kiều bị bắt nhốt vào một chỗ không có ánh sáng , không ngừng kêu

khóc , không nghĩ cũng biết chắc cô rất sợ hãi , dù sao lúc đó cô chỉ là một đứa bé thôi.



Một đứa bé ở lứa tuổi đó đáng lý phải được hưởng thụ vui vẻ cùng sự yêu

thương của cha mẹ còn cô suốt ngày lại bị chính cha mẹ mình nhốt trong

một căn phòng nhỏ không có ánh sáng , co bé Liên Kiều chắc chắn sẽ hoảng sợ chỉ biết co người lại , không có ai chơi cùng , cũng không có ai nói chuyện với cô , chỉ có lúc ăn cơm mới mơ hồ nghe được tiếng người …



Nghĩ đến đây hắn vừa buồn bã vừa tức giận .



Ông lão Hoa Đô run rẩy cất lời : “ Hai vợ chồng Á Hy không phải nhốt

Liên Kiều lại mà bớt sợ hãi , bọn họ mỗi ngày đều sợ , sợ mất đi tính

mạng , cho đến một ngày , bọn họ nghĩ ra một cách vô cùng độc ác … đó là giết chết Kuching!”



Cả thân người Hoàng Phủ Ngạn Tước run lên , lửa giận trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng nồng .



Hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có loại cha mẹ như vậy , vì

giữ tính mạng của mình , vì trốn tránh cái gọi là lời nguyền , không chỉ đem con mình nhốt lại trong phòng tối mà thậm chí còn muốn lấy mạng của con mình . Chẳng lẽ … họ không còn nhân tính nữa sao ?