Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 225 : Đêm tân hôn khó nhọc (3)

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Đêm, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa …



Hoàng Phủ Ngạn Tước khoác áo choàng tắm từ phòng tắm bước ra đi vào

phòng ngủ, trên gương mặt khẽ gợn lên một đường cong mê người.



Hắn thật mong mỏi nhìn thấy bóng dáng xinh xắn kia, mong mỏi nghe được

giọng nói yêu kiều của cô… Hắn bỗng ngạc nhiên với chính mình khi phát

hiện ra, chỉ đơn thuần nghĩ đến điều này thôi mà thân thể đã có phản

ứng, cái loại phản ứng bản năng đến từ ham muốn!



Chỉ là …



‘Liên Kiều!’



Qua một lúc, lại một tiếng kêu nữa phát ra từ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ

mặt hắn đã có chút khó coi nhưng trong căn phòng ngủ rộng lớn không hề

thấy bóng dáng cô đâu!



Đáng chết thật!



Nha đầu này chẳng lẽ lại nhân lúc mình không ở trong phòng mà lẻn trốn đi đâu rồi?



Chỉ nghĩ đến điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mình đã có chút phát

hỏa, hắn vội xoay người, vừa hay đụng vào một bức tường thịt mềm mại.



‘Ai yo …’



Kèm theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Liên Kiều.



Trời ơi!



Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhìn thấy cô nhóc đang ngã ngồi trên đất, nhất thời mắt hắn trợn to lên.



Liên Kiều đưa tay xoa xoa mũi cô cũng trợn mắt nhìn hắn, hét lên: ‘Này,

anh thật đáng ghét nha, không nhìn thấy em đang đứng sau lưng anh sao

còn cố ý xoay người lại? Mũi của em sắp bị anh đụng vỡ rồi nè!’


‘Vậy em muốn chạy đi đâu?’ Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạc Tước không hiểu.



Liên Kiều kéo tay hắn ‘Trước đây em có nghe ông nội nói có một lần ông

tham gia một hôn lễ ở Trung Quốc, lúc náo động phòng rất vui cho nên...

em cũng muốn náo động phòng một chút nào!’



‘Trời đất!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vò đầu bứt tai, ‘Đây là đêm tân hôn của

anh và em, chẳng lẽ em muốn đi tìm người khác tham gia hay sao?’ Câu

cuối gần như là rống lên.



‘Vậy... động phòng không phải là nhiều người mới vui sao? Đây là ông nội nói mà!’ Liên Kiều cũng bị tiếng rống của hắn làm cho giật mình, giọng

cô vô cùng ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống.



Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, đưa tay day day lên trán, trời ạ, đầu đau quá!



Nhìn thấy hắn không nói tiếng nào, sắc mặt xám xịt, Liên Kiều tự phán

đoán rằng có thể hắn không thích náo nhiệt. Sau khi xác định tư tưởng

xong, cô cũng rầu rĩ thở dài, thấp giọng nói: ‘Được rồi, nếu như anh đã

không thích thì em sẽ không cho người khác biết mà... chỉ là người ta

thực sự không có gì làm nha!’



Nghe giọng nói yếu ớt của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô một lúc nét

mặt mới từ từ giãn ra, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, thấp giọng nói: ‘Thực ra... đêm nay em chỉ cần phục vụ anh là được rồi, coi như là... báo đáp đi!’



Giọng nói đầy mê hoặc, xem ra sói xám đã bắt được chú cừu non, trong bụng toàn là ý xấu.



Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu: ‘Được đó, ừm...’ Đôi mắt

lại đảo một vòng, ‘Em nghĩ anh chắc cũng mệt lắm rồi, vậy đi, em đi làm

cho anh một ly cà phê nhé, anh đợi em!’



Nói xong không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước kịp trả lời, Liên Kiều đã như một mũi tên phóng đi mất để lại một Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực đứng đó lắc

đầu cười khổ, xem ra... muốn đào tạo cô nhóc này không phí một chút tâm

tư là không được.