Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 226 : Gian nan đêm tân hôn (4)
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
Sự yên tĩnh trong đêm khiến người ta có chút ngột ngạt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ném mình vào ghế sofa, tìm một tư thế thích hợp để
ngồi cho thoải mái, trong chiếc áo ngủ màu đen, thân thể tráng kiện càng tăng thêm một phần sức quyến rũ.
Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng qua cửa sổ khiến người ta có một ảo giác như căn phòng được dát một lớp vàng.
Bỗng dưng có một tràng tiếng bước chân, ngập ngừng, nhè nhẹ phá vỡ sự
yên tĩnh của màn đêm đồng thời lọt vào tai Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Tiếng bước chân từ xa đi đến, khi đến gần cửa phòng thì dừng lại, giống như đang do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong, hắn cất giọng: ‘Nha đầu, có phải lại gây họa rồi không?’
Trong lòng hắn nghĩ chắc cô nhóc này không cẩn thận lại làm vỡ thứ gì đó trong phòng bếp rồi, chuyện này đối với cô mà nói không phải là quá
thường xuyên sao?
Cửa, bị một bàn tay nhỏ nhắn cẩn trọng đẩy ra, ánh trăng chiếu trên
gương mặt cô, chiếu vào đôi mắt nai của cô đang nhìn về phía Hoàng Phủ
Ngạn Tước, đôi mắt đen láy lấp lánh như hai vì sao mang theo một vẻ động lòng người.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn rõ người vừa đến, hắn hơi giật mình sau đó mỉm cười: ‘Anh Anh hả? Vào đi!’
Hoàng Phủ Anh nghe vậy, cắn cắn môi sau đó khép nhẹ cửa phòng lại, đi
đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, miệng khẽ mấp máy như đang muốn nói
điều gì.
‘Anh Anh, tối thế này rồi sao còn chưa ngủ? Có chuyện sao?’ Hoàng Phủ
Ngạn Tước cảm thấy thái độ của Hoàng Phủ Anh hôm nay có chút khác thường cho nên quan tâm hỏi.
Hoàng Phủ Anh kéo kéo góc váy, đầu cúi thấp
đến không thể thấp hơn.
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Liên Kiều để mặc hắn kéo mình ngồi xuống sofa, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy nghi vấn.
‘Đang nghĩ gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô cười cười, ngón tay thuôn dài khẽ đưa sang, xoay mặt cô về phía mình.
Liên Kiều chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa, ‘Thực ra... em vừa này có
nghe một chút hai người nói chuyện...’ Nói đến đây cô vội giải thích,
‘Em tuyệt đối không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là trùng hợp em định
mang cà phê vào, mà cửa thì chỉ khép hờ...’
‘Nha đầu, anh không có trách em, em khẩn trương cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn
Tước nhìn vẻ gấp gáp như sợ tội của cô, không nhịn được bật cười.
Liên Kiều cảm thấy mình càng giải thích càng giống như che giấu cho nên
cô hắng giọng, gom hết dũng khí hỏi ra nghi vấn trong lòng. ‘Thực ra...
em vừa nãy có nghe Anh Anh nói, em ấy không phải là em gái anh, chuyện
này...’
Nếu như Hoàng Phủ Anh không phải là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy
tức là nói cô ấy không phải là người của nhà Hoàng Phủ? Nhưng cô ấy mang họ Hoàng Phủ cơ mà.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi cũng không có chút tức giân nào, vừa đưa tay nghịch nghịch mái tóc cô vừa nói: ‘Anh cũng biết nha đầu này rất tò mò nha!’
Thấy hắn không có ý giấu diếm, Liên Kiều ngay lập tức như viên đường bám chặt lấy hắn...
‘Người ta đúng là tò mò mà, cho em biết đi, được không?’
‘Em đó!’ Giọng nói yêu kiều nũng nịu của cô cộng với nét mặt hiếu kỳ trẻ con của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm động không thôi. Hắn đưa tay
vuốt ve làn da trắng nõn hồng thuận non mịn của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, ‘Nói cho em biết cũng không sao, sau
này đừng mang vẻ mặt tò mò này đi hỏi Anh Anh nữa, biết không?’