Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 227 : Đêm tân hôn khó nhọc (5)
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
‘Biết rồi rồi, nói nhanh lên, gấp chết em rồi nè!’ Bàn tay nhỏ bé của
Liên Kiều vô thức níu lấy một góc áo ngủ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, lộ ra
lồng ngực tinh tráng của hắn, cộng với thần thái lười lĩnh của hắn càng
tăng thêm vẻ quyến rũ đến cực hạn.
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lắc đầu, nha đầu này, một chút xíu kiên nhẫn cũng không có.
‘Đúng là em không có nghe lầm, Anh Anh đúng là không phải người của nhà
Hoàng Phủ, con bé từ nhỏ đã được cha mẹ nhận nuôi!’Giọng nói trầm thấp
của hắn du dương trong đêm.
Liên Kiều há hốc mồm … trời ạ, đúng là thế sao … ‘Vậy … cha mẹ của Anh
Anh là ai? Tại sao cô ấy không sống cùng với cha mẹ mình?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, ‘Thân thế của Anh Anh cũng rất
tội nghiệp, con bé vừa sinh ra đời không lâu thì cha bởi vì công việc
làm ăn thất bại dẫn đến phá sản, một lúc nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự tử còn mẹ của Anh Anh vì không chịu nổi sự đả kích này mà cũng đi tìm cái
chết, cha anh và cha Anh Anh hai người vốn có mối quan hệ làm ăn thân
thiết, sau khi biết được chuyện này liền đem Anh Anh về nhà nuôi dưỡng
như con gái ruột!’
Liên Kiều nghe vậy, trên mặt liền có vẻ đau buồn …
‘Anh Anh thật đáng thương, đáng lý cô ấy là một cô công chúa nhỏ được
cưng chìu mới đúng, không phải sao? Nếu như không phải bởi vì làm ăn
thất bị, cô ấy cũng là con gái nhà giàu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘Thật là nha đầu ngốc, Anh Anh bây giờ cũng là công chúa nhỏ vậy!’
‘Dù sao cô ấy cũng không phải là người nhà Hoàng Phủ, sao lại giống với
mọi người chứ? Aiiii, không đúng nha …’ Đang nói đến đây cô chợt nhớ ra, ‘Nếu như Anh Anh lúc còn nhỏ đã đến sống ở nhà Hoàng Phủ vậy em ấy làm
sao biết thân thế của mình chứ? Là mọi người chủ động cho em ấy biết
sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tay vẫn không rời gương mặt mịn màng của cô, nhẹ
giọng nói: ‘Mọi người đương nhiên là sẽ không cho Anh Anh biết, chỉ là
mắt lệ đã tuôn đầy mặt...
‘Anh biết không, thực ra em rất muốn biết cha mẹ em giờ đang ở đâu, em
muốn gặp họ, muốn thấy mặt họ, lúc nhỏ em rất ngoan, thật sự rất ngoan,
vì em muốn cha mẹ thương em cho nên... lúc nào em cũng ngoan... hu
hu...’
‘Anh biết, anh biết...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn cô thật sâu, muốn dùng thâm tình và sự ôn nhu
của mình để an ủi cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui.
Kéo đầu cô áp sát vào ngực mình, giọng hắn đầy yêu thương: ‘Nha đầu, từ
đây về sau anh sẽ không để em chịu thêm bất kỳ ủy khuất và đau khổ nào
nữa. Anh yêu em... yêu em...’
Mỗi một câu thốt ra là một nụ hôn rơi xuống, trên trán, trên mắt, trên
má... nụ hôn lau khô đi từng giọt nước mắt, như muốn xóa đi tất cả ủy
khuất...
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh sẽ rời bỏ em sao? Sẽ giống như cha mẹ em...
không cần em nữa sao?’ Liên Kiều cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm
của hắn, trong lòng càng lo được lo mất, nước mắt nhịn không được lại
rơi xuống.
‘Không đâu, cả đời này anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, anh sẽ dùng thời
gian cả đời để yêu em, chăm sóc em, bảo vệ em, sẽ không rời xa em...’
Hắn thì thầm bên tai cô nhưng giọng nói hết sức kiên định, kiên định như một lời thề.
Liên Kiều cũng ôm chặt hắn, vùi gương mặt nhỏ nhắn trong ngực hắn giống như chỉ có làm như vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt của cô, trong đầu chợt
thoáng qua suy nghĩ muốn cho cô biết sự thật về cha mẹ mình, bởi vì...
hắn không nỡ nhìn cô khóc thêm nữa...