Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 231 : Sự mê hoặc của tình yêu (3)

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Nhưng mà … cô thật sự rất không thoải mái!



‘Nhưng mà, nhưng mà …’ Cô ấp a ấp úng, muốn nói lại không dám nói.



‘Nhưng mà cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước rõ ràng là rất gấp gáp.



Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, không chút đề phòng nói: ‘Nhưng mà …

nó thật cứng nha, lại hình như … rất lớn, người ta không thoải mái …’



Nói xong cô nhắm chặt mắt như một đứa bé sợ nói sai mà bị đánh.



Nào ngờ bên tai cô chỉ có tiếng cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó hắn ra lệnh: ‘Nha đầu, em mở mắt ra đi!’



Liên Kiều ngoan ngoãn mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt như cười như không của hắn, trong đó lại ẩn chứa một tia âm u mà cô không thể

nhìn thấu …



‘Có muốn xem thử … súng của anh hình dạng như thế nào không?Hưm?’ Hắn

cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc.



Liên Kiều giống như bị trúng tà, liên tục gật đầu. Lần trước thật ra cô

cũng rất muốn xem thử, nhưng … hình như sau đó ngủ gật mất …



Tối nay nhất định phải xem cho rõ. (Min: Bé cừu đã trúng kế hehe)



Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gật đầu, đáy mắt càng lúc càng âm trầm, hắn

không nói gì chỉ bước đến bên giường, ngồi xuống, vẫy ta về phía cô …



‘Tự mình đến tìm đi!’ Hắn cười xấu xa, nhướng mày một cách đầy mưu mô như một con sói nhìn thấy chú cừu tự dâng đến cửa.



Liên Kiều ngây thơ vươn người qua, ngồi cạnh hắn, cắn cắn môi sau đó đưa tay vào trong áo choàng của hắn, dò xét …



Ở chỗ nào chứ? Hình như là phía dưới …



Nhưng mà …



Bàn tay nhỏ nhắn chợt dừng lại, tuy là cô học Trung Y, không có nhiều cơ hội nhìn thấy thân thể đàn ông nhưng sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ cô vẫn biết.



"Thế nào? Không dám hả?"



Hoàng Phủ Ngạn Tước bị động tác ngây ngô của cô khiến cho ý loạn tình

mê, thấy cô ngừng tay lại, hắn không cam lòng, tà mị cười, khiêu khích.


Liên Kiều xoay người lại, vừa định nói gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa dè dặt...



"Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân..." Là giọng của quản gia, chị Phúc, bà dè dặt lên tiếng.



Liên Kiều tưởng rằng bà định tiến vào, hoảng sợ không dám nói gì chỉ

dán chặt lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, trời ạ, trên người cô không một

mảnh vải, lỡ như Chị Phúc tiến vào...



"Chị Phúc, có việc gì đó?" Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng về phía cửa quát một câu.



"A... đại thiếu gia, ngài... ngàu cũng ở đây sao, vừa nãy tôi nghe tiếng thét của đại thiếu phu nhân cho nên... tôi..."



"Ở đây không cần bà đâu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mình sắp điên rồi, chỉ đành dùng tiếng thét để trấn định tinh thần lại.



Ngoài cửa, chị Phúc cũng bị thái độ của hắn dọa đến, vội càng rời đi.



Liên Kiều cũng bị cơn giận bất ngờ của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến

giật mình, vừa muốn cách xa hắn một chút thì đã bị hắn kéo lại...



Hắn nhìn cô bằng đôi mắt hừng hực lửa!



Cô không rét mà run!



Đáng chết!



Hắn phạm một sai lầm rất lớn đó là quá yêu thương cô! Vốn muốn đợi cô

tự hiểu được chuyện phing tình nhưng có lẽ... còn khó hơn lên trời.



"Này, anh... anh muốn làm gì..."



Liên Kiều ngu ngốc hơn nữa cũng nhìn thấy lửa giận nhen nhóm trong mắt hắn, nhất thời bị dọa đến rụt cổ lại.



Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, ôm ngang cô lên đi về phía phòng ngủ sau đó ném lên giường...



"Ô"



Cú ném không kể là mạnh ngueng cũng đủ khiến đầu óc cô choáng váng,

sau đó mơ màng nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đưa tay cởi dây áo

choàng tắm...