Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 232 : Sự mê hoặc của tình yêu (4)

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Cơ thể nam tính đầy sức quyến rũ hoàn toàn hiển lộ trước mắt Liên Kiều …



Làn da màu đồng cổ dưới ánh đèn vàng càng thu hút ánh nhìn, cơ thể tráng kiện như một pho tượng điêu khắc Hy Lạp, cơ bắp rắn chắc chắc chắn là

kết quả của nhiều năm rèn luyện mà có, tuấn tú lại mang theo vẻ mê hoặc

trí mạng …



Liên Kiều kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt cô không biết nên đặt chỗ nào, ngực của hắn, cơ bụng của hắn … còn có …



Tuy cô rất muốn xoay đầu sang hướng khác, bản tính hay xấu hổ vốn có của một cô gái không ngừng nhắc nhở cô rằng không nên nhìn lung tung, như

vậy rất không lịch sự nhưng … đối diện với cái đẹp, cô không thể kềm chế được sự hiếu kỳ, mắt không rời đi được cơ thể đàn ông hấp dẫn trước mắt …



Khi ánh mắt rơi xuống đôi chân thon dài hữu lực của hắn, đôi ngươi màu

tím chợt trợn to, bàn tay nhỏ vô ý thức đưa lên bụm miệng ngăn lại một

tiếng kêu …



Trời ạ … Nào có phải là súng, rõ rằng đó là …



Nhưng … chỗ đó của hắn so với những cái xác trong phòng thực nghiệm

không biết lớn hơn bao nhiêu lần … mà còn … hùng dũng đứng dậy …



‘Anh … anh …’ Cô chỉ tay về phía hắn, ngón tay trắng như ngó sen bởi vì

bị thứ trước mắt làm cho chấn động mà không ngừng run rẩy.



‘Anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rõ cô nghĩ cái gì nhưng vẫn cố ý hỏi, hắn áp sát cô, không thèm để ý đến sự phản đối của cô, trực tiếp

áp cô dưới thân.



Cơ thể cùng cơ thể trực tiếp tiếp xúc với nhau khiến Liên Kiều run rẩy

càng lợi hại, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại hớp một hớp không khí lạnh

như muốn trấn áp bản thân …



Cổ họng hắn thô ráp như vừa nuốt một cây đinh …



Trước giờ hắn chưa từng muốn một phụ nữ đến mức này!



Trời ạ, cơ thể cô đẹp đẽ đến thế, làn da trắng mịn vì xấu hổ mà phủ lên

một màu hồng nhạt, thân hình mềm mại như nước với những đường cong quyến rũ. Khi tay hắn chạm đến bầu ngực đầy đặn của cô, bụng dưới của Hoàng

Phủ Ngạn Tước căng thẳng tưởng chừng sắp nổ tung, hắn quyết định không

đè nén khát vọng của bản thân nữa, tùy ý cúi đầu lần nữa chiếm trụ đôi
Liên Kiều hé đôi mắt mê ly, dưới sự kích thích của hắn, dục vọng khiến

cho đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù, rơi vào đáy mắt của hắn quả

thực là một sự dụ hoặc không cách nào kháng cự.



"Có phải là muốn thế này không?" Hắn mạnh mẽ tiến vào.



"Aaaa..."



Đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân cô như cứng lại.



Hắn chỉ đành ngừng lại động tác tiến vào, trên khóe môi treo một nụ

cười khổ, cô quá chặt chẽ khiến hắn không cách nào tiến vào, chỉ có thể

cúi thấp đầu nhẹ hôn lên môi cô như trấn an.



"Hu hu..." Liên Kiều cuối cùng cũng chịu không nổi bật khóc, "Đau quá... khó chịu quá..."



Cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé rách cộng với cảm giác được lấp đầy trong cơ thể khiến cô luống cuống!



"Nha đầu, ngoan! Đừng khóc, thả lỏng một chút sẽ không đau nữa..."



Lên tiếng an ủi một cô gái như vậy là chuyện mà trước giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng làm qua.



Chỉ bởi cô là Liên Kiều!



Là cô gái mà hắn yêu nhất!



Cô gái đơn thuần mà đáng yêu nhất...



"Không... anh gạt người... em bây giờ rất đau rất đau... hu hu... anh

là đồ xấu xa..." Cô khóc đến hụt hơi, "Anh bắt nạt người ta... hu hu..."



Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét, hắn khiến cô cảm thấy như chính mình bị xé ra làm hai vậy!



Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng hôn lên từng giọt nước mắt của cô. Đây là

lần đầu tiên của cô, hắn biết, hắn rất trân trọng nhưng cùng với sự run

rẩy của cô, tiếng nỉ non của cô lần nữa kích phát dục vọng của hắn!