Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 253 : Tham gia dạ tiệc (9)

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Đôi mắt màu tím của Liên Kiều đảo một vòng sau đó mới nghiêng đầu nói: ‘Đâu có cần xóa đó nh như vậy!’



Tiểu tổ tông, em còn muốn thế nào nữa?’



Lăng Thiếu Đường quả thật sắp điên mất rồi, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của hắn mà, ngay giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu ý những lời dặn dò

của Cung Quý Dương ngày đó rồi …



‘Đơn giản thôi mà …’



Liên Kiều dài giọng vừa nói vừa đi về phía trước còn Lăng Thiếu Đường chỉ còn cách bước theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.



‘Vậy anh có dạy em cưỡi ngựa hay không đây?’ Giọng nói có chút đắc ý.



‘Dạy …’ Lăng Thiếu Đường rầu rĩ trả lời.



‘Với lại … em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của anh, anh có đồng ý không?’



‘Đồng ý …’



‘Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa không thành thì anh cũng không được đem ch

này ện đó ra cười nhạo em, càng không thể để cho người khác biết được,

anh làm được không?’



‘Được …’



‘Hô hô …’ Lần này Liên Kiều xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười càng sáng lạn, ‘Như vậy mới đúng chứ, nếu như vừa

nãy anh đồng ý với em thoải mái như vậy thì đâu phải chịu khổ như bây

giờ chứ!’



‘Vậy em có xóa hình hay không?’ Lăng Thiếu Đường toát mồ hôi lạnh vì cô.



Liên Kiều nhún vai, ‘Xóa thì xóa, gấp gáp như thế làm gì?’



Nói xong liền xóa mấy tấm ảnh trước mặt hắn.



Lăng Thiếu Đường như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, hắn cuối cùng đã có thể thở phào một hơi …



‘ đó đầu quỷ này, lại dám dùng chiêu này hiếp này, có tin anh bảo Ngạn

Tước để hắn đánh em đến mông nở hoa luôn không?’ Lăng Thiếu Đường cố

tình làm ra vẻ hung hăng nói.


“Đúng đó, Ngạn Tước cái tên này trước giờ tao nhã lịch thiệp, các cô gái thích cậu ta như thế cũng là điều hiển nhiên thôi, chỉ là…. cậu ta hình như quên mất là mình đã kết hôn rồi thì phải! Haizz… Liên Kiều, em dù

gì cũng là vợ cậu ta đó!”



Lăng Thiếu Đường dựa vào một bên bàn, nhàn nhã nhấp một hớp rượu.



“Hừm, tức chết em mà!” Liên Kiều không nói hai lời nhắm thẳng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến.



“Này, Liên Kiều….” Vừa lúc đó Kỳ Hinh đi đến, nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Liên Kiều, giật nảy mình.



“Hinh Nhi, qua đây!” Lăng Thiếu Đường vẫy tay về phía Kỳ Hinh.



“Thiếu Đường, Liên Kiều làm sao vậy? Hình như là rất giận dữ thì phải?”

Kỳ Hinh vẻ mặt lo lắng nhìn theo bóng lưng của Liên Kiều.



“Không sao đâu, em nhìn bên đó thì biết!” Lăng Thiếu Đường đưa tay vịn

lấy bờ eo thon của Kỳ Hinh kéo cô về phía mình, một tay chỉ về phía

Hoàng Phủ Ngạn Tước.



“À, thì ra là thế!” Kỳ Hinh vừa nhìn đã hiểu ngay, cười cười nói: “Ngạn Tước chắc là… không sao chứ?”



“Cái đó… khó nói lắm!”



Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt xem kịch vui, “Liên Kiều này thật cũng đơn

thuần quá đi, không chừng chỉ có cách này mới nâng cao được ‘chỉ số cảm

xúc’ (EQ) của cô ấy thôi!”



“Nếu để em nói á, thì là đàn ông các anh quá lăng nhăng mới đúng!” Kỳ Hinh liếc nhìn Lăng Thiếu Đường, trách yêu.



“Anh lăng nhăng sao? Anh đối với em là một lòng một dạ mà!” Lăng Thiếu Đường cúi xuống cười bên tai cô, sủng nịch nói.



Kỳ Hinh ngại ngùng đẩy hắn ra, “Đừng mà, để người khác nhìn thấy ngại lắm!”



Lăng Thiếu Đường cười sảng khoái, “Hinh Nhi, còn ai không biết em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường anh chứ?”



“Ghét…. Ơ….” Kỳ Hinh lúc này mới nhìn kỹ Lăng Thiếu Đường, “Thiếu Đường, áo vest anh đâu?”



“Ách, cái đó….” Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức ngượng ngùng, “Áo vest của anh…. bị cháy rồi….”