Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 327 : Đánh cuộc (2)

Ngày đăng: 17:46 19/04/20


‘Em bắn trúng cái này!’



Bước theo sau lưng cô, Lãnh Thiên Dục “tốt bụng” nhắc nhở một câu, tiện tay đưa lên gõ gõ lên thân cây.



Liên Kiều thực sự ngơ ngẩn cả người, hai chân mày cau chặt đến độ tưởng như dính sát vào nhau.



‘Nha đầu, muốn bắn trúng hồng tâm không đơn giản vậy đâu, cần có thời gian cùng quyết tâm luyện tập!’ Lãnh Thiên Dục nói giọng dạy đời.



‘Hừm! Là anh nói có ba cơ hội mà. Đây mới là phát súng đầu tiên, gấp cái gì?’



Liên Kiều không chịu thua cãi lại sau đó xoay người đi về chỗ cũ, lần nữa nhấc súng lên. Cô không tin mình tệ đến như vậy hơn nữa … trực giác đáng tự hào của cô sẽ không phạm sai lầm lần nữa.



Lãnh Thiên Dục cười thầm, nha đầu này, vẫn còn chưa chịu thua nha.



Liên Kiều tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị bắn, cô nhất định phải khiến Lãnh Thiên Dục nhận thua, muốn chứng minh với hắn cô có thể làm được những chuyện người khác không làm được.



Phanh …



Lại một phát súng nữa.



Sức bật của súng khiến ngón tay của Liên Kiều tê dại, ngay cả súng cũng không cầm vững mà rơi xuống đất.



Lãnh Thiên Dục thấy vậy cố nhịn cười quét mắt về phía tấm bia nhưng ngay lập tức, hắn biến sắc mặt …



Liên Kiều chạy nhanh đến bên tấm bia, sau khi nhìn thấy kết quả, cô cười dài một tràng …



‘Ha ha … thế nào hở Lãnh Thiên Dục?’



Lãnh Thiên Dục không trả lời chỉ nhìn hồng tâm của tấm bia vừa bị viên đạn bắn trúng, sau đó môi khẽ nhếch lên: ‘Thì ra chuyện mèo mù vớ cá rán là có thật nha.’



‘Này, Lãnh Thiên Dục, anh nói vậy là có ý gì chứ?’



Liên Kiều hai tay chống eo bất mãn nhìn hắn nói: ‘Đây mới là khả năng thật sự của em!’



‘Khả năng thật sự của em? Một nha đầu từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng đến cây súng nói chuyện này nghe thật khó mà tin được.’ Lãnh Thiên Dục chỉ xem như lần này cô may mắn mà thôi.
‘Liên Kiều, Liên Kiều …’



Là tiếng của Thượng Quan Tuyền, theo sau lưng cô là Hoàng Phủ Anh.



Đương nhiên là còn một người, người bị Liên Kiều gọi là Lôi công – Lôi.



Lãnh Thiên Dục thấy mấy người xuất hiện, trên môi chợt câu lên một nụ cười.



‘Tiểu Tuyền, Anh Anh …’



Liên Kiều thấy có thêm khán giả càng vui mừng tiến đến nắm lấy tay hai cô gái, nói: ‘Hai người mà đến sớm chút nữa thì tốt rồi. Hai người không biết đâu, chị đã bắn trúng hồng tâm hai phát liền’



‘Là thật sao?’



Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn về phía tấm bia lại nhìn về phía Lãnh Thiên Dục liền hiểu ngay là Liên Kiều không phải đang nói dối.



Hoàng Phủ Anh cười nói: ‘Em biết chị rất giỏi mà, bắn súng môn này không làm khó được chị đâu.’



‘Hi hi …’



Liên Kiều cười càng vui vẻ, ‘Nói không chừng chị sẽ là tay súng thần tương lai nha. Hơn nữa … tay súng thần tiền nhiệm đã hứa với chị là sẽ đặt quả táo lên đầu làm bia cho chị bắn rồi.’



‘Gì chứ??? Tay súng thần tiền nhiệm? Là ai vậy?’ Thượng Quan Tuyền không hiểu ý cô là sao, ai lại dám to gan đến mức đồng ý làm chuyện nguy hiểm này chứ?



Liên Kiều híp mắt cười xoay đầu lại …



‘Đương nhiên là …’



‘Là Lôi!’



Lãnh Thiên Dục đúng lúc đó lên tiếng ngắt lời Liên Kiều, một câu nói làm chấn động tất cả người ở đó.



Lôi vừa đi đến gần nghe được nhất thời sững người, rõ ràng là hắn vẫn chưa làm rõ là có chuyện gì đang xảy ra.