Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Editor: Mika



Beta: Miêu~~



Sau khi nghe báo cáo, chủ biên của ‘Minus’ liền phê bình phóng viên một hồi, loại chuyện này nào có ai lại từ chối ngay trước mặt như thế, ít nhất cứ đồng ý trước, nếu không được thì lấy lý do nhiếp ảnh gia đang bận lịch chụp khác rồi đổi người là được, người trẻ tuổi quả nhiên không đáng tin.



Phóng viên nhỏ lại học được một kiến thức mới, có điều cậu hình như đã đắc tội với Lăng Miêu Nhi, vì thế bất an hỏi: “Vậy bên Miêu Nhi phải làm sao bây giờ?”



“Không sao, tôi có chút quen biết với thầy Mục Mục, để tôi tìm cậu ấy nói chuyện.” Chủ biên cũng thấy kỳ quái, “Có điều vì sao Lăng Miêu Nhi tự nhiên lại chọn nhiếp ảnh gia, tôi nhớ rõ trong giới cậu ta được đồn là rất cao ngạo mà, ai cũng không để vào mắt, sao đối đãi với Mục Mục lại khác biệt vậy nhỉ? Chuyện này hơi bị đáng nghi.”



“Ờm, có thể anh ấy thích phong cách của thầy Mục?”



“Quên đi, việc này cậu đừng quan tâm, tính cách của Mục Mục hiền lành, hẳn là có thể đồng ý chuyện này.”



***



Mục Mục vừa về đến nhà liền phát hiện có kinh hỉ, tên ngồi trước cửa nhà mình từ từ liếm lông kia ngoài Siamese còn ai vào đây nữa?



Một mình độc thân nhiều năm, lại do công việc mà phải đi khắp nơi công tác, lần đầu tiên về đến nhà, phát hiện chính mình lại được một sinh mệnh khác chú tâm chờ đợi, trong lòng Mục Mục như có một dòng nước ấm chảy qua.



Anh cẩn thận ôm lấy Siamese: “Sao nhóc lại tới nữa, nhóc không về nhà hả? Chủ nhân của nhóc sẽ không lo lắng chứ?”



Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ: Tôi mới không có chủ nhân, tôi chỉ có người hầu. Người hầu của tôi lúc này hẳn đã phát hiện tôi mất tích, phỏng chừng lại đang giận dữ.



Mặc kệ nói thế nào, Mục Mục rất vui khi Siamese có thể trở về tìm anh, chủ biên tòa soạn lại đúng lúc này gọi điện thoại tới.



“Xin chào?”



“…” Chủ biên dừng lại một chút, “Cậu đang có chuyện gì vui hả?”



“A?” Mục Mục không ý thức nguyên nhân là do thanh âm của bản thân lộ rõ tâm tình vui sướng như thế, chỉ thoáng mang ý cười: “Là anh à, sao lại nói vậy?”



“Nghe tiếng cậu giống như tâm tình không tồi.”



“Ừm… quả thật là có.” Mục Mục kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, dùng một bàn tay đang rảnh lấy chìa khóa ra mở cửa: “Có chuyện gì sao?”



“Tối nay rảnh không? Mời cậu đi ăn cơm.”



“Chuyện này sao…” Mục Mục do dự cúi đầu nhìn Siamese trong lòng mình.



“Còn có chuyện liên quan tới công việc, nhân tiện nói qua một chút.”



Siamese đem móng vuốt đặt lên ngực Mục Mục, vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương của anh, cái đầu lông xù cọ qua khiến anh hơi ngứa.



“Vậy được rồi, em có thể mang theo một người bạn không?”



“Không thành vấn đề, cùng đến đi, anh đặt phòng ở nhà hàng rồi.”



Chủ biên để lại số phòng, Mục Mục nhớ kỹ, sau khi cúp điện thoại xoa xoa ót Siamese một cái.



“Đi, mang nhóc đi cọ cơm.”



Mục Mục mang Siamese đặt lên vai trái, bờ vai anh rộng lớn, Lăng Miêu Nhi nằm sấp cũng rất thư thái.



Người đàn ông cao lớn anh tuấn mang theo một bé động vật đáng yêu đi trên phố, sự tương phản dễ thương này hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người — nhất là con gái, không ít nữ sinh sau khi đi ngang qua anh liền rỉ tai thì thầm, vẻ mặt hưng phấn.



Trong phòng, chủ biên ngẩng đầu nhìn Mục Mục tiến vào, trên vai còn có một chú mèo nằm sấp.



“Cậu ở đâu kiếm ra vật trang sức trên vai này vậy? Trông còn rất thật.”



“Em nói nhặt được trước cửa nhà anh tin không?”



“Này mà cũng có thể nhặt được á? Cậu thật sự trúng số.”



Chủ biên có ý định đưa tay sờ, một móng vuốt giơ ra, suýt nữa bị cào.



“Không phải chứ, hung dữ như vậy?”



Mục Mục cũng ngoài ý muốn: “Lần đầu em thấy nó đã cho bế rồi, có phải trên người anh có mùi chó không?”



“Anh cũng đâu nuôi chó.”



Chủ biên còn không cam tâm, Lăng Miêu Nhi dùng ánh mắt “không tin anh cứ tới xem” nhìn hắn, đối phương chần chờ một lát, vẫn quyết định không cần thử.



“Vì sao duyên với mèo của cậu tốt vậy, cậu biết anh phải chụp mèo, cho nên đặc biệt dẫn theo người mẫu tới đây sao?”



Mục Mục kéo ghế ra ngồi: “Anh muốn chụp mèo? Các anh đổi thành tạp chí thú cưng à?”



“Để nói sau đi, gọi món ăn trước, cậu nói muốn dẫn bạn tới mà, đâu rồi?” Chủ biên lấy menu lại.



“Không phải mang đến rồi sao?”



“… Chính là nó hả?”



Mục Mục từ chối cho ý kiến, mở thực đơn ra, sau khi lật vài tờ lại phát hiện Siamese nằm tựa trên vai cũng đang nghiêm túc nghiên cứu menu.
Mục Mục vì giúp cậu thoải mái hơn một chút, đùa nói: “Thật ra đèn có thể tắt bớt đi.”



Lăng Miêu Nhi nghiêm túc hỏi lại: “Sao vậy? Anh phải chụp cảnh đêm à?”



“Đèn flash không chói mắt bằng cậu.”



Lăng Miêu Nhi ngồi trên bục ngơ ngác suy ngẫm những lời này, đỏ mặt.



Mục Mục không chú ý tới một câu mình thuận miệng nói ra tạo thành sát thương lớn đến thế nào, lại một lần nữa giơ camera lên: “Được rồi, chúng ta bắt đầu.”







Lăng Miêu Nhi chụp xong chân đứng đến tê cứng, lúc đi ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống.



“Cẩn thận.” Mục Mục nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.



Lăng Miêu Nhi đơn giản cởi giày cao gót ra, cái thứ cao tới tận 10 cm đáng hận này, đừng nói là nam, ngay cả phụ nữ cũng không phải ai cũng không điều khiển nổi.



Cuối cùng chân cũng chạm lại đến mặt đất, Lăng Miêu Nhi nhẹ nhàng thở ra, có điều Mục Mục cũng lập tức trở nên cao lớn hơn.



“Để cậu đeo cái này chụp ảnh thật có chút làm khó cậu rồi.”



Lăng Miêu Nhi lời nói đông cứng lại, mắt cũng không nhìn anh: “Nếu không có chuyện gì khác tôi đi tháo trang sức.”



Tâm tình thất thường của cậu khiến Mục Mục cảm thấy vô cùng bất ngờ, không biết bản thân mình lại làm sai cái gì, chọc cậu mất hứng.



“À… Vai nam chính chúng ta ngày mai lại chụp, hôm nay có thể nghỉ ngơi.”







Lăng Miêu Nhi cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi, bỏ lại Mục Mục sờ không tới ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng [2] ở phía sau.



Mục Mục không hiểu, Kha Nhạc lại càng không hiểu, hắn theo tới phòng hóa trang, hỏi cậu: “Miêu Nhi cậu làm sao vậy? Vừa rồi tâm tình không phải rất tốt sao?”



Lăng Miêu Nhi hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh tìm hộ tôi cái bản cào móng cho mèo với.”



“A?” Kha Nhạc há hốc miệng, “Cậu bảo anh tìm trong studio ở đâu ra cái đó cho cậu?”



“Anh đi hay không?” Lăng Miêu Nhi giương móng vuốt ra.



Kha Nhạc cơ trí lấy trong phòng thay đồ ra một cuộn len tròn.



“Anh gọi cái này là bản cào móng ấy hả?” Lăng Miêu Nhi tức giận, hướng về phía Kha Nhạc đánh tới làm bộ muốn cào. Kha Nhạc sợ tới mức ném cuộn len lên trời, một con Siamese từ trên không nhảy xuống, ở giữa không trung túm lấy nó, sau khi rơi xuống đất ôm lấy đám len liều mạng cắn, còn thật quỷ dị cọ sát thân thể lên trên nó, phát ra tiếng kêu khả nghi.



Kha Nhạc cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ sau khi thấy tất cả chuyện này mình sẽ bị giết người diệt khẩu.



Không biết bây giờ chạy trốn còn kịp không?



Sau khi thành công đem mình trói chặt lại, Lăng Miêu Nhi mới dùng ánh mắt uy hiếp lệnh cho trợ lý cởi ra cho cậu.



Kha Nhạc vội vàng tiến lên, thuần thục giải phóng cho Lăng Miêu Nhi.



“Miêu Nhi cậu sao vậy?” Kha Nhạc không rõ cho nên vừa cởi vừa hỏi.



Lăng Miêu Nhi thở phì phì không nói lời nào, chẳng lẽ nói cậu lại một lần nữa động dục với Mục Mục à? Thân là một con mèo dòng dõi hoàng gia, Mục Mục kia quả thực chính là sỉ nhục với giá trèo của loài mèo mà?



“Hôm nay có về nhà không?” Kha Nhạc hỏi Lăng Miêu Nhi đã biến về hình người, cậu mấy hôm liền không về nhà, Kha Nhạc từ đầu nổi trận lôi đình đến giờ đã tập mãi thành quen.



“Không về!” Lăng Miêu Nhi tức giận nói, cậu muốn đi tìm kẻ sỉ nhục giá trèo của loài mèo kia!



Kha Nhạc biết ngay là vậy mà, chỉ gật đầu: “Ờ.”



__________________







Chú thích: 







[1] : Trích từ tác phẩm Tuyết tâm phú ▪Chương 5 ▪ Luận long mạch



Tuyết tâm phú được viết bởi tác giả Bốc Tắc Nguy đời Đường. Đây là một kiệt tác nổi tiếng về phong thủy của Trung Quốc, đồng thời cũng là tác phẩm kinh điển về phong thủy hình thế.



Nguyên văn câu đó là: 三千粉黛,牵公子之魂消。八百烟花,惹王孙之肠断。



(Dịch thô: Ba ngàn phấn đại, khiên công tử chi hồn tiêu.



Tám trăm yên hoa, nhạ vương tôn chi đứt ruột.) ↑



[2] : Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.



Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. ↑< Hết chương 4 >