Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Editor: Mika



Beta: Miêu~~



Mục Mục đã quen buổi tối trở về có một chú mèo ở cửa nhà chờ anh, mắt thấy Siamese ở nhà mình liên tục một tuần, cũng không biết chủ nhân của nó có sốt ruột hay không.



Mục Mục là người thành thật, nhặt được 10 nguyên cũng đi tìm người làm mất, đừng nói là một con mèo rõ ràng loại quý hiếm.



Anh mang Siamese đi vào tiệm thú cưng trong khu: “Có ai không?”



Anh chủ cửa hàng đeo tạp dề cầm tông đơ từ phòng làm đẹp cho thú cưng đi ra, trước khi mở cửa còn phủi bớt đám lông chó trên người.



“Xin chào, anh muốn mua gì sao?”



Anh ta vừa ra liền gặp Mục Mục ôm Siamese trong lòng: “Đây là Siamese sao? Giờ hiếm thấy có người nuôi loài này.”



Anh ta đưa tay muốn sờ, Siamese nhe răng ra, phát tiếng grừ grừ biểu thị cho uy hiếp, cảnh cáo tên đó không nên đụng vào mình.



Mục Mục có chút xấu hổ: “Nó hình như không muốn ai khác ngoài tôi chạm vào.”



“Đúng là có mèo tính tình như vậy.” Anh chủ tiệm hiểu rõ.



“Tôi tới đây là để hỏi anh có gặp qua con mèo này chưa? Có biết của nhà ai không?”



“Hử? Đây không phải mèo của anh sao?”



“Là dưới lầu 5 nhặt được, hình như có người nuôi thả.”



Anh chủ tiệm nhớ lại một chút: “Hình như lầu 8 có một hộ nuôi Siamese thì phải, tôi chưa từng thấy qua, chỉ nghe chủ nhà có nói. Nuôi mèo là một chàng trai trẻ, thường xuyên đến chỗ tôi mua ngư tràng, tôi có ấn tượng.”



“Vậy anh có cách liên hệ với anh ấy không?”



Chủ tiệm lắc đầu: “Không có, hai ngày nay tôi cũng không thấy anh ta lại đây.”



“Vậy phiền anh, nếu có gặp lại anh ấy có thể hỏi giúp tôi một chút được không?” Mục Mục để lại danh thiếp cho cậu ta, “Trên đó có số điện thoại của tôi.”



“Không thành vấn đề!” Chủ tiệm một câu đồng ý luôn.



Mục Mục mang theo Siamese đi dạo một vòng cửa tiệm: “Mua đồ ăn cho nhóc nhé.”



Ở lâu cùng Siamese, Mục Mục phát hiện nó rất thông minh, ăn cái gì tự mình sẽ chọn.



Anh để nó tới kệ đồ ăn đủ loại.



“Muốn ăn gì nào?”



Lăng Miêu Nhi không chút khách khí kéo tới một ống Cheese ngư tràng.



Mục Mục nở nụ cười: “Được rồi, vậy lấy cái này.”



Mục Mục lại lấy thêm mấy ống, thanh toán tiền, vẫn như cũ đặt Siamese trên vai, một tay xách theo gói to rời khỏi.



Kha Nhạc xuống lầu đi ăn nhìn thấy Mục Mục từ tiệm thú cưng đi ra, vừa định chào hỏi, đột nhiên thấy trước người đối phương hiện lên một khuôn mặt đen quen thuộc, lung lay một chút rồi bị chặn mất.



Kha Nhạc dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.



Mục Mục không phát hiện ra Kha Nhạc, mang theo Siamese lên lầu 5, Kha Nhạc ở phía sau thấy rất rõ ràng, móng đen đuôi đen mông trắng, không phải vị kia nhà hắn thì còn có thể là ai?



Hắn nghĩ mỗi ngày Lăng Miêu Nhi đến đêm không về nhà vì đi tìm mèo cái, thật ra là đến nhà thầy Mục?



Kha Nhạc kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ vì trang bìa của tạp chí năm mà cậu lại liều mạng đến vậy…



Sau đó Kha Nhạc vào tiệm thú cưng, chủ tiệm thấy hắn đến lại tiếc: “Sao anh không đến sớm một chút chứ?”



“… A?”



“Anh nuôi Siamese đúng không?”



“Đúng vậy.”



“Ở nhà không?”



“… Chạy mất.”



“Thật tốt quá! Có người nhặt được nó đấy.”



“… Thật sao?”



Chủ tiệm lấy danh thiếp vừa được gửi đưa cho hắn: “Là chủ căn hộ lầu 5 nhặt được, anh ấy vừa mới rời khỏi, anh nhanh gọi điện thoại cho người ta đi.”



“…” Kha Nhạc cầm danh thiếp Mục Mục: “Tốt quá, cảm ơn, tôi sốt ruột đến chết vì nó mất.”



Kha Nhạc đem tấm danh thiếp được thiết kế tinh xảo kia lật qua lật lại nhìn, cuối cùng lựa chọn nhét vào kẹp danh thiếp.



Lăng Miêu Nhi một hơi ăn hết ba cái ngư tràng, duỗi bốn chân nằm ngửa trên đùi Mục Mục, hưởng thụ việc anh giúp mình gãi bụng.



Đời mèo ~ chỉ cần vậy ~ coi như ~ mãn nguyện ~ nga nga ~~~



Mục Mục gãi xong bụng rồi gãi cằm, còn trêu đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của Siamese.



Lăng Miêu Nhi ôm ngón tay Mục Mục đến miệng cắn, cắn xong rồi liếm, liếm xong lại cắn, đây là ham mê gần đây nhất của nó.



Mục Mục đối với trò nghịch ngợm của nó hết sức dung túng, huống hồ Siamese cũng không thực sự dùng sức, cùng lắm trên tay chỉ lưu lại vài cái dấu răng nhỏ màu trắng, ngang ngang dọc dọc.



Lăng Miêu Nhi cắn ngón tay Mục Mục xong bắt đầu cắn chân mình, đeo giày cao gót một ngày có thể so với khổ hình, Lăng Miêu Nhi cảm thấy đệm thịt của mình sắp mọc vết chai rồi.



Mục Mục thấy Siamese ra sức gặm cắn, không biết còn tưởng nó đang nhấm nháp món ngon quý lạ gì, thuận tay lấy chân nó đặt trong tay, nhẹ nhàng mát xa đệm thịt mềm mềm của nó.




“Mặt to.”



“Chinchila?”



“Răng ngắn.”



“Con Ragdoll này rất xinh đẹp.”



Lăng Miêu Nhi đã sớm vì vấn đề trang bìa tạp chí ‘Mew’ mà đen mặt: “Tự cho mình là tiểu vương tử thuần huyết, thật ra là lai đủ loại mèo ra, quả thực là rất tạp.”



Mục Mục: “…”



“Cậu thật sự thích mèo sao?”



“Đương nhiên.”



“Cảm giác cậu có địch ý với mèo vậy.”



“Có sao?” Lăng Miêu Nhi sờ mũi, “Ảo giác thôi, xem tấm tiếp theo đi.”



Tấm tiếp theo là ảnh mèo Mỹ lông ngắn, lông vằn màu xám, còn rất anh tuấn.



“Liền nó đi, tôi thích con mèo này.”



Cuối cùng chọn được mèo, hai người lại bàn bạc một số chi tiết về ảnh chụp, Mục Mục tỏ vẻ có chuyện muốn về nhà.



“Xin lỗi, lần sau lại mời cậu ăn cơm.”



“Không có gì.” Dù sao anh ngày nào cũng mời ăn cơm.



“Vừa rồi nhìn thấy trợ lý của cậu đi trước, tôi đưa cậu trở về.”



“Đi thôi.”



Mục Mục đưa Lăng Miêu Nhi đến dưới lầu 8: “Gặp lại sau.”



“Gặp lại sau.” Lăng Miêu Nhi vẫy tay với anh, Mục Mục khởi động xe, lúc quay xe còn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Lăng Miêu Nhi ở lại chỗ xuống xe nhìn theo mình.



Lăng Miêu Nhi chờ đến khi xe Mục Mục biến mất trong tầm nhìn, biến thành hình mèo hướng về phía nhà Mục Mục vung chân chạy như điên.



Tính được Mục Mục đến bãi đỗ xe tầng ngầm dừng xe còn có một đoạn thời gian, Lăng Miêu Nhi phải nhanh chóng chạy tới trước khi anh về đến nhà.



Vì để cho Siamese tự do ra vào, Mục Mục đặc biệt làm một cái khe ở cửa sổ bên hành lang, vừa đủ cho một con mèo chui qua. Lăng Miêu Nhi từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, liền nghe được thang máy ngoài hành lang kêu ‘đinh’ lên một tiếng.



Cửa vừa mở ra, Siamese liền cọ lên, phát ra tiếng kêu khàn khàn riêng biệt của mèo Siamese, tựa như đang chào đón Mục Mục về nhà.



“Meo–”



Mục Mục như thường lệ ôm nó lên: “Hôm nay không đi ra ngoài chơi sao? Hay là vừa trở về?”



“Meo –”



“Là anh về trễ, ăn ngư tràng chưa? Chưa sao.”



“Meo –”



Một người một mèo kẻ xướng người hoạ, còn giống như đều có thể nghe hiểu ý đối phương, ăn ý như vậy cũng chỉ tồn tại giữa hai người bọn họ.



Mục Mục cho Lăng Miêu Nhi bản thân mình ăn no, lại ngồi vào máy tính chỉnh sửa ảnh.



Theo trình tự thời gian, tấm ảnh đầu tiên là tấm Mục Mục trong lúc vô ý chụp ra kia, thiếu niên ánh mắt tinh thuần đi ở dưới bóng cây, ánh nắng sớm mai chiếu xuống, xuyên thấu qua khe lá, tạo lên bóng mờ trên khuôn mặt thiếu niên.



Mục Mục đối với tấm ảnh ngẫu nhiên chụp được này vô cùng yêu thích, đơn giản chỉnh sửa sau đó gửi vào di động, đó là đãi ngộ chỉ có tác phẩm anh cực vừa lòng mới có thể nhận được.



Lăng Miêu Nhi thừa dịp Mục Mục gửi ảnh cũng nhìn lén album ảnh của anh, các loại cây, hoa, mèo hoang, đều được lưu lại cùng một thư mục, sự đối xử không hề khác biệt như vậy khiến Lăng Miêu Nhi cảm thấy bản thân mình không được đủ coi trọng.



Nó vươn ra móng mềm chạm loạn trên di động, Mục Mục thấy vội ngăn lại: “Nhóc đừng xóa mất của anh.”



Anh đoạt lại di động, phát hiện Siamese ngoài ý muốn đem tấm ảnh chụp vừa rồi cài làm hình nền di động, không khỏi dở khóc dở cười.



“Ngồi đây thì ngoan ngoãn thành thành thật thật, lại động nữa anh sẽ đuổi nhóc đi xuống đấy.”



Siamese lúc này mới yên lặng bất động.



Mục Mục đem ảnh chụp còn lại của Lăng Miêu Nhi tất cả chuyển sang máy, bắt mắt nhất chính là tấm chụp lúc nhất kiến chung tình, mấy tấm Lăng Miêu Nhi nhìn thẳng vào màn hình kia, không có bất cứ biểu cảm cùng động tác gì, lại khiến người ta cảm thấy trong mắt người mẫu tràn đầy tình cảm.



Lăng Miêu Nhi như vậy làm Mục Mục rung động, anh đột nhiên sinh ra linh cảm mới với lần chụp tiếp theo.



__________________







Chú thích: 



[1] : Trích trong Kinh loạn li hậu, thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư, hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú lương tể – 经乱离后天恩流夜郎忆旧游书怀赠江夏韦太守良宰.



Nguyên văn: “清水出芙蓉,天然去雕饰”



Dịch thô:  Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức.



Câu này có ý tứ là giống như phù dung mới lộ ra khỏi nước trong, tươi đẹp đầy chất phác, tựa như trang sức không hề được tạo hình, đẽo gọt. Tức là tự nhiên là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất. ↑



( Ngoài lề: Câu trên có ý chỉ tác phẩm văn học cũng phải giống như hoa sen hé nở trên mặt nước, tự nhiên tươi mát. Hai câu thơ này là lời ca ngợi của Lý Bạch dành cho tác phẩm của Thái Thú, đồng thời là lời giải thích của Thi Tiên về thơ ca, chủ trương về vẻ đẹp tự nhiên. Đây cũng là phong cách văn chương mà Lý Bạch tôn sùng và theo đuổi, cực lực phản đối lối thơ hình thức chủ nghĩa.)



( Miêu~~: Phần này mình dò mãi không chắc lắm, nếu lủng củng hay sai ở đâu, hoan nghênh chỉ ra ^^)< Hết chương 5 >