Tứ Ngược Hàn Ngu
Chương 102 : Lại đi con đường kia
Ngày đăng: 08:07 25/08/20
Chương 102: Lại đi con đường kia
Jun Ji-hyun đang quay quảng cáo cho mỹ phẩm. Bất kể lúc không có ai nàng là người tự kỷ cũng tốt tiêu sái cũng tốt, nhưng ở trong công việc nàng luôn là một nữ diễn viên chuyên nghiệp tận tâm tên là Jun Ji-hyun.
Thực tế, sự nghiệp diễn xuất của nàng trong những năm qua không hề dễ dàng. Kể từ sau phim « Cô nàng ngổ ngáo » nổi tiếng, nàng mờ nhạt trong một số bộ phim liên tiếp, đến năm 2004, nàng tiếp tục hợp tác với đạo diễn Kwak Jae-yong trong « Ngọn gió yêu thương ». Đã có rất nhiều đánh giá không tốt trong ngành, cho rằng đây là phim nhái và hâm lại. Kết quả là Kwak Jae-yong và Jun Ji-hyun đều rất im lặng trong một thời gian dài. Phải đến năm 2006 « Hoa Cúc Dại » mới nhận lại được nhiều lời khen ngợi trong ngành. Trên thực tế, doanh thu phòng vé của bộ phim này tại Hàn Quốc cũng không mấy lạc quan. Đầu năm nay « Người đàn ông siêu nhân » cũng có doanh thu phòng vé ảm đạm, Jun Ji-hyun thậm chí còn mờ nhạt mang trên lưng ý kiến thảo luận nàng là thuốc độc phòng vé.
Nàng đã phải chịu rất nhiều áp lực, đặc biệt là sau khi chứng kiến Kim Tae Hee và Song Hye Kyo lần lượt mở rộng tuyến đường mới, áp lực càng lớn hơn, nhưng nàng không những không thể thể hiện nó trước mặt Ahn Jung-hoon mà những ngày này nàng còn phải giả vờ như một ngôi sao lớn với lịch trình dày đặc.
Nàng có niềm kiêu ngạo của mình và không muốn được người đàn ông của mình thông cảm, nàng tin rằng mình có thể làm tốt hơn.
Hơn nữa, một khi đã biểu hiện ra ngoài thì chẳng khác nào tranh giành tình cảm, Jun Ji-hyun không phải kiểu nhân vật như vậy, nàng quen với việc chôn chặt mọi thứ trong lòng hơn. Hơn nữa, nàng không phải là một nghệ sĩ dưới cờ của LOEN, thậm chí không thể tìm ra lý do để yêu cầu tài nguyên dưới dạng một trò đùa.
Quảng cáo này không sáng tạo lắm, đối với nàng thì rất đơn giản, nhưng nó được hoàn thành với thái độ nghiêm túc nhất. Vừa quay xong, người đại diện cầm điện thoại di động đi tới: “Ji-hyun, vừa rồi có một cuộc gọi.”
Jun Ji-hyun cảm ơn, nhận cuộc gọi, nhìn cuộc gọi nhỡ, hơi giật mình.
Nàng không để ý rằng người đại diện hơi quay sang một bên và liếc nhìn màn hình điện thoại của nàng. Cuộc gọi nhỡ hiển thị một cái tên đơn giản: Jung-hoon.
Jun Ji-hyun nhìn đồng hồ. Hơi ngạc nhiên, sao hắn lại đột ngột gọi vào lúc này? Chẳng lẽ là ban đêm không trở về nhà ăn cơm? Sau khi suy nghĩ, đi đến nơi hẻo lánh gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối. Giọng của Ahn Jung-hoon vang lên: "Ở chỗ nào?"
"Hiện tại đang ở Myeong-dong. Ta vừa quay quảng cáo, vì vậy ta không thể nghe điện thoại. Ngươi sẽ không trở lại ăn cơm vào buổi tối?"
"Quảng cáo đã quay xong a? Ta tới đón ngươi."
"Ách? Nha..." Jun Ji-hyun báo địa chỉ. Cúp điện thoại, áy náy nói với người đại diện: "Ta tạm thời có một số việc riêng nên sẽ không về công ty."
Người đại diện nhẹ gật đầu, không nói gì. Trong những năm đầu, công ty SidusHQ biết Jun Ji-hyun đã trở thành một đại nhân vật độc chiếm, nhưng không biết chắc chắn, trong bốn năm qua gió êm sóng lặng, nghĩ rằng họ đã chia tay. Nhưng gần đây, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thường thấy mặt nàng ửng đỏ và ngẩn người không thể giải thích được. Lẽ nào lại đang yêu thầm? "Jung-hoon" này là ai? Có quá nhiều người Hàn Quốc bị trùng tên, hắn sẽ không tùy tiện liền liên hệ cái tên này với Ahn Jung-hoon hoặc là Yoon Jung-hoon...
Sau mười phút, hắn nhìn thấy một chiếc Rolls Royce dừng ở bên ngoài. Nhìn thấy Jun Ji-hyun lên xe, người đại diện sờ cằm và âm thầm suy tính.
Chiếc xe này không phải thứ ai cũng có thể mua được... Dù sao thì Jun Ji-hyun cũng có tiền lệ giao du với đại nhân vật, nếu hấp tấp can ngăn thì sẽ không có kết cục tốt đẹp nếu lần này cũng là một đại nhân vật khác. Xem ra ý kiến của phía trên là an toàn nhất, trước tiên hãy tìm cách theo dõi điện thoại di động của nàng và kiểm tra tình hình, sau đó tính toán sau...
Jun Ji-hyun lên xe, tò mò dò dẫm trái phải: "Xe này trông hơi quen."
Ahn Jung-hoon cười ha hả nói: "Ngươi đoán đi."
Jun Ji-hyun nheo mắt lại: "Chiếc xe ngươi mua thời điểm cua ta năm đó? Cố ý mua một chiếc giống hệt ngươi có mệt hay không?"
Ahn Jung-hoon cười ha ha.
Jun Ji-hyun chạm vào nội thất của chiếc xe y hệt như trong quá khứ. Tâm trạng có chút phức tạp. Thật lâu mới nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm, mấy ngày nay ta đều ăn cơm đầu bếp trong nhà làm, có chút chán ngấy."
"A. Ngươi chưa từng nói chán cơm Ga-in làm."
"Đó đương nhiên là khác..."
Jun Ji-hyun mỉm cười và không nói gì. Chiếc xe quen thuộc, con người quen thuộc, để bao kỉ niệm ẩn chứa trong tim nàng tràn về. Trong những ký ức ấy có ngọt ngào, có buồn phiền, có đau đớn thấu xương, cũng có điên cuồng mà sụp đổ hoàn toàn. Đủ thứ cảm giác dồn dập xông lên đầu, khiến nàng nhất thời mất đi khả năng nói chuyện.
Ngọt bùi cay đắng. Đây là tuổi trẻ? Hay là cuộc sống? Jun Ji-hyun sờ lên khóe mắt của mình, bảy năm... Bất tri bất giác hai mươi bảy tuổi tròn. Già rồi...
Xe bỗng nhiên dừng lại, đánh thức nàng khỏi dòng ký ức. Ngẩng đầu nhìn lên. Jun Ji-hyun hít một hơi thật sâu: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Đây quả thực là chỗ ăn cơm không sai.
Đồng thời, đây cũng là nơi bắt đầu mối nghiệt duyên của nàng và Ahn Jung-hoon.
Ahn Jung-hoon xuống xe, rất lịch sự đi đến ghế cạnh tài xế giúp nàng mở cửa xe đi xuống xe. Jun Ji-hyun thở dài, đi theo hắn vào khách sạn.
Trong khách sạn, không có khách nào ngoại trừ người phục vụ xếp hàng hai bên cúi chào.
Jun Ji-hyun mơ hồ nhận ra điều gì đó, im lặng đi theo hắn và bước vào căn phòng riêng nơi nàng đã từng bị người chuốc say. Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống như trước, ngay cả chiếc ghế sô pha nàng từng bị đè lên ở bên tường cũng vậy.
Trên bàn ăn thắp nến, ánh nến lung linh, giống như tâm tình hỗn loạn của nàng.
"Lại đưa ta về chốn cũ, ngươi đang muốn nói gì vậy?" Jun Ji-hyun nhìn vào mắt hắn nghiêm túc, bình tĩnh hỏi.
"Chúng ta đã từng yêu nhau, bắt đầu từ đây. Khi đó, ta không chân thành." Ahn Jung-hoon đối diện với ánh mắt của nàng, cũng nghiêm túc nói: “Hôm nay ta muốn lại yêu ngươi một lần, bắt đầu từ cùng một nơi."
Jun Ji-hyun hốc mắt hơi đỏ: "Jung-hoon..."
Ahn Jung-hoon duỗi ngón trỏ đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thì thào nói: “Ngươi đã từng coi ta làm kỵ sĩ cứu vớt ngươi, nhưng dù sao thì ta cũng đã để ngươi rơi vào bể khổ không cách nào siêu thoát. Bây giờ kỵ sĩ này muốn nói lời xin lỗi với công chúa, xin hãy để ta tiếp tục bảo vệ ngươi. ”
Nước mắt của Jun Ji-hyun cuối cùng cũng rơi xuống, ôm chặt lấy eo của hắn, khóc không thành tiếng. Ahn Jung-hoon ôm nàng lặng lẽ không nói gì.
Jun Ji-hyun khóc đến mệt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nói: "Sao hôm nay lại bỗng nhiên tốt như vậy?"
Ahn Jung-hoon hôn lên trán nàng: "Sinh nhật vui vẻ, công chúa của ta."
"Thì ra là thế." Jun Ji-hyun cười trong nước mắt, trong lòng không biết chua hay ngọt. Rất vui khi hắn có thể phí hết tâm tư để tổ chức sinh nhật đặc biệt như vậy cho mình, nhưng đồng thời cũng có chút thẫn thờ, rốt cuộc cũng chỉ là một buổi sinh nhật, tâm ý của hắn phải chăng cũng chỉ giới hạn ở hôm nay thôi? Ngơ ngác nhìn hắn một cái, khẽ thở dài: “Ta rất muốn mỗi ngày đều tự chúc sinh nhật.”
Ahn Jung-hoon nghiêm nét mặt nói: "Ta nói những điều này không phải chỉ để làm cho ngươi vui vẻ một lần."
Jun Ji-hyun nghiêng đầu nhìn hắn: "Lời trong lòng?"
"Lời trong lòng." Ahn Jung-hoon nghiêm túc nói: "Ta người này háo sắc thành tính. Ta có lỗi với rất nhiều người. Mỗi người đều là với hình thức khác nhau. Tae Hee, Hye Kyo và những người khác, nguyên nhân rất phức tạp, rất khó nói rõ. Mà ngươi đi theo ta, từ đầu đến cuối chỉ có một lý do thuần túy. Thứ ta nợ người là thứ thuần khiết nhất và khó trả nhất."
Jun Ji-hyun nhìn hắn hồi lâu rồi mới nhàn nhạt thở dài: "Đúng vậy. Ngươi nợ ta chỉ là là một tình yêu."
"Cho nên ta chỉ mong có thể trả cho ngươi một tình yêu." Ahn Jung-hoon bình tĩnh nói: "Có lẽ ta nói điều này là đạo đức giả và không đủ tư cách, cũng có thể không làm được, nhưng ít nhất là vào lúc này, ta thật sự nghĩ như vậy, ngươi đừng có cười nhạo ta."
Jun Ji-hyun cong lên đôi mắt cười nói: "Làm sao ngươi biết được ta sẽ cười ngươi?"
Ahn Jung-hoon lắc đầu cười khổ: "Ta từng nói với em gái Soo Young của Soo Jin rằng ta đã động tâm với nàng, nhưng cuối cùng ta không cố gắng làm một việc gì cả, ngày thường cũng không đặc biệt liên lạc với nàng. Ta thậm chí không có bất kỳ áp lực nào khi lên giường với đồng đội của nàng. Có lẽ ta thực sự không biết cách yêu một người, luôn chỉ là một con động vật nửa người dưới, không tim không phổi."
Jun Ji-hyun mắt cười cong hơn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, mỉm cười và nói: "Jung-hoon, hôm nay ngươi đã cho ta tình yêu."
"Ách? Cái này đều tính?"
"Ta nói tính thì là tính." Jun Ji-hyun chớp chớp mắt: "Quà sinh nhật đâu?"
Ahn Jung-hoon gãi đầu một cái, lấy ra một chiếc nhẫn: "Đây là kiểu mà Soo Jin đã đeo... Có phải lại rất đạo đức giả hay không?"
"Không, đây chính là thứ ta muốn." Jun Ji-hyun cười nói: "Cho dù chỉ là một đêm... Ngươi giúp ta đeo nó lên."
"Tại sao chỉ có một đêm?"
"Ta không thể đeo nhẫn trên tay để gặp người. Hôm khác ta sẽ làm một sợi dây chuyền để xâu nó lại."
Ahn Jung-hoon gật đầu, cẩn thận giúp nàng đeo vào tay, sau đó hôn nhẹ nhàng một cái.
Jun Ji-hyun ôm lên cổ của hắn, ánh mắt như nước mà nói: "Jung-hoon... Trên thực tế, cho dù đó là ta, hoặc là vị Soo Young kia, chỉ yêu cầu phần tâm ý này mà thôi. Tâm ý nhận được, cũng liền thỏa mãn."
Ahn Jung-hoon giật mình, trầm ngâm.
Jun Ji-hyun cười tươi như hoa, lôi kéo hắn ngồi vào bàn ăn, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ăn. Ánh mắt như nước một khắc đều không rời khỏi khuôn mặt của Ahn Jung-hoon, khiến cho Ahn Jung-hoon mặt dày như tường thành cũng không chịu nổi, lúng túng cúi đầu ăn cơm.
Không khí ăn uống kỳ quái kéo dài không được bao lâu, Jun Ji-hyun có vẻ không mấy hứng thú với bàn ăn đầy ắp, tùy ý gắp một ít macaroni và bánh gatô cho no bụng rồi nói: “Nơi này ngươi đã bao hết, còn một chỗ nữa cũng sẽ không bỏ qua a? "
"Ân." Ahn Jung-hoon nhẹ gật đầu, hỏi: "Đi ngay bây giờ? Ta định đi dạo chơi với ngươi, đi những nơi chúng ta đã nắm tay nhau đi qua trước đây.”."
"Không đi." Jun Ji-hyun cười: "Những nơi đó không quan trọng, quan trọng là người mình nắm tay."
Ahn Jung-hoon khẽ thở dài, đưa tay phải đặt lên bàn ăn, Jun Ji-hyun đưa tay lên, hai bàn tay nắm thật chặt.
Cả hai nắm tay nhau cho đến khi họ đến một nhà nghỉ rất kín đáo, đó là nơi mà Jun Ji-hyun đã đề cập đến, nơi họ lúc trước lần đầu tiên lăn ga giường.
Sau khi vào phòng, Jun Ji-hyun khóa trái cửa, đôi mắt có chút mê ly: "Hôm nay mới xem như ngày động phòng hoa chúc thực sự của ta. Dù là lúc trước hay sau này, ta sẽ không bao giờ có nó nữa. Jung-hoon, hảo hảo yêu ta..."
Ahn Jung-hoon cúi đầu, tìm môi nàng, hôn thật mạnh.