Tứ Ngược Hàn Ngu

Chương 104 : Girls' Generation ôn nhu hương

Ngày đăng: 10:43 30/09/20

Chương 104: Girls' Generation ôn nhu hương Rất tiếc hôm nay có khách đột nhiên đến đây, lúc đi nhậu với người ta làm lỡ cập nhật, tối lại chiến đấu nên dứt khoát gửi hai chương liền một lúc. xxxxxxxxxxxxxxx Không lâu sau, Yoo Young-jin đưa một nhóm nhân viên sản xuất MV đến, và Kim Young-min cũng xuất hiện sau đó. Các thiếu nữ không dám tùy ý nữa mà đứng ngay ngắn vào hàng. Ahn Jung-hoon cũng không lãng phí thời gian, và chỉ đơn giản là mô tả ý tưởng sáng tạo của MV. 9 cô gái trong Girls’ Generation đều vô cùng sửng sốt. Ý tưởng sáng tạo của hắn thực sự là tạo hình pho tượng? Nhưng nghe cũng có vẻ khá ổn… Kim Young-min và Yoo Young-jin nghiên cứu một lúc, và nhanh chóng đưa ra quyết định. Ahn Jung-hoon chỉ chịu trách nhiệm cung cấp ý tưởng, giám đốc MV đương nhiên vẫn phải suy ngẫm về toàn bộ nội dung MV. Thấy các đại gia S.M. đang thảo luận vui vẻ, Ahn Jung-hoon cũng không khách khí chút nào đưa 4 nữ nhân của mình nghênh ngang ra khỏi công ty S.M. Kim Young-min cười khổ phía sau, và nỗi khổ chất chứa gần như trào ra. Hắn luôn cảm thấy rằng nếu hắn cho chính mình vẫy một chiếc khăn tay, chẳng khác nào một lão ma cô hô hào "Khách quan lần sau lại đến" ... Thực tế, Kim Young-min đã nghĩ lầm. Bao gồm cả đám người Choi Soo-Young chính các nàng cũng không ngờ Ahn Jung-hoon không đưa các nàng đến căn hộ đối diện, ngược lại để các nàng lên xe, hỏi: “Đi đâu chơi?” Bốn cô gái đều bị hỏi câu này làm ngẩn ngơ. Sau vài giây, Im Yoon-ah là người phản ứng đầu tiên. Oppa từng nói rằng hắn hy vọng sẽ để lại cho mọi người những kỷ niệm khó quên, không chỉ là trần trụi tình dục... Khi trò chuyện trời đất với các tỷ muội, nàng cũng đã truyền đạt ý tứ này của oppa, nhưng tất cả mọi người rõ ràng là không nghĩ đến điều này, kể cả bản thân Im Yoon-ah nàng. Bởi vì mặc dù oppa luôn ấm áp với các nàng, nhưng rốt cuộc hắn không phải là một người đàn ông ấm áp thực sự. Mối quan hệ với các nàng không phải là tình yêu đích thực. Mọi người đều biết rất rõ điều này. Oppa thực sự rất cố gắng. Im Yoon-ah thở dài. Lắc đầu nói: "Oppa. Ngươi không cần phải vất vả như vậy." Ahn Jung-hoon hơi kinh ngạc: "Mang các ngươi đi chơi có cái gì vất vả?" Ngay khi lời Im Yoon-ah thốt ra, bọn tỷ muội cũng nhận ra nàng muốn nói gì. Ngồi bên cạnh tài xế Choi Soo-Young đôi mắt có chút đỏ lên, vươn tay đặt lên tay phải của hắn, nỉ non nói: "Oppa, chúng ta định mệnh sẽ không bao giờ giống như nam nữ bình thường. Chúng ta đã giác ngộ từ lâu. Ngươi cần gì phải quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của chúng ta? Ta sẵn sàng đợi ngươi trong phòng, chờ khi ngươi muốn ta." Tiffany vươn đầu từ phía sau. Hôn nhẹ lên má hắn, và nói: "Ta cũng vậy, oppa." Jessica Jung cắn môi dưới, đột nhiên nói: "Oppa, ta không chơi, ta muốn đi mướn phòng với ngươi!" "Phốc..." Mọi người đều phun ra, sau khi đờ đẫn nhìn nàng hồi lâu, Ahn Jung-hoon mới quay đầu sờ trán nàng: "Đứa nhỏ này, không có sốt a..." Jessica Jung nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình thản. Nói ra: "Oppa, tâm của ngươi mệt mỏi. Chúng ta cảm thấy đau lòng." Trái tim Ahn Jung-hoon khẽ rung lên. Hắn yên lặng liếc nhìn nàng, sau đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh giống nhau của ba cô gái kia, hồi lâu mới nói: "Ta mới mấy ngày không gặp các ngươi, Girls' Generation liền đã... Trưởng thành rồi." Jessica Jung bình tĩnh nói: "Oppa một lòng muốn làm được tốt nhất và muốn chăm sóc cảm xúc của tất cả mọi người. Nhưng oppa, ngươi không phải là thần... Ngươi không thể chăm sóc được tất cả." Ahn Jung-hoon nói: "Cho nên?" Im Yoon-ah mỉm cười tiếp lời: "Cho nên... oppa nhìn thấy chúng ta, thật sự không phải suy nghĩ nhiều, chúng ta không muốn để mình trở thành áp lực trong lòng của oppa." Ahn Jung-hoon im lặng một lúc, mới thở dài: "Quả nhiên các ngươi đã trưởng thành rồi. Nhưng các ngươi phải hiểu rằng áp lực không phải do các ngươi cho ta, mà là do ta tự đặt ra. Ta có thể rất tùy ý để các ngươi hoặc là để càng nhiều người thị tẩm, sau khi chơi xong phủi mông một cái rồi bỏ đi. Ta đã có 4 năm như vậy. Nhìn lại chặng đường đã qua, ta thực sự không thấy thú vị gì." Choi Soo-Young cười nói: "Không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn sống cuộc sống như vậy đâu." Ahn Jung-hoon cười cười: "Không phải ta già mồm, loại cuộc sống đó ngán rồi cũng cứ thế mà trôi đi. Bây giờ Tae-hee, Ji-hyun và những người khác có cuộc sống bên ta hạnh phúc hơn nhiều so với những năm trước. Ta cũng tìm thấy cảm giác ấm áp mà trước đây ta không có. Ta rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Đúng là có quá nhiều người, khó khăn lắm ta mới có thể chăm sóc được, nhưng ta không muốn buông bỏ, tự nhiên ta thấy mệt mỏi, nhưng đây là điều ta nên chịu." Có lẽ đây là lần đầu tiên Ahn Jung-hoon nói về vấn đề quan hệ với các thiếu nữ dưới góc độ giao tiếp bình đẳng. Nói Girls' Generation trưởng thành cũng không hẳn là đúng, Bởi vì những lời này không cần phải giải thích với Kim Tae-hee và những người khác, họ cũng đã hiểu, Jun Ji-hyun cũng biết tại sao hắn lại tổ chức sinh nhật đặc biệt cho nàng. Tuy nhiên, các thiếu nữ tính tình vẫn luôn như nhị hàng oanh tử, thật sự có thể nghĩ đến hắn mệt mỏi, ngược lại làm hắn xúc động không nhỏ, không còn có thể coi các nàng như tiểu nữ sinh trẻ người non dạ như thiêu thân lao đầu vào lửa được nữa. Choi Soo-Young nở nụ cười: "Vậy oppa nhẹ nhàng buông tha cho Tae-yeon, ngay cả ngốc tử cùng mười tuổi để đó cũng coi như không thấy, kỳ thực một mặt không muốn bọn họ rơi vào hố lửa, mặt khác cũng là sợ mình không lo nổi a?" " Ahn Jung-hoon sửng sốt: "Kwon Yuri, ta có thể nhìn ra. Nhưng Kim Hyo-yeon có chuyện gì vậy?" Choi Soo-Young cười nói: “Ngươi thật sự không thấy được? Ahn Jung-hoon suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Sau đó lại nói: "Ngươi nói đúng, ta thực sự sợ mình không lo được nên đã luôn tránh mặt Kwon Yuri, vì ta biết bản tính của mình vẫn là háo sắc. Nàng quá xinh đẹp, nếu tiếp xúc nhiều hơn nữa thì ta sợ mình sẽ không nhịn được ra tay." Tiffany uốn cong mắt cười nói: "Thế mà thực sự nghe oppa nói Yuri quá đẹp! Đại phát!" Ahn Jung-hoon nở nụ cười: "Không khách khí chút nào mà nói, ta cảm thấy Yuri là xinh đẹp nhất trong số các ngươi, Yoon-ah cũng không sánh bằng." Im Yoon-ah mím môi, có chút không phục. Ahn Jung-hoon cười hắc hắc, nói bổ sung: "Nhìn dáng người tổng thể." Im Yoon-ah sắc mặt cứng đờ, vô ý thức hơi cong người để ngăn sân bay nổi tiếng của mình lộ ra ngoài... Tất cả mọi người nở nụ cười, Jessica Jung cười nói: "Nếu như để Yuri nghe thấy được những lời đó, không biết có thể ngay cả nằm mơ đều cười tỉnh hay không." Ahn Jung-hoon xua tay: "Tốt hơn hết là đừng để nàng biết. Ta đang né tránh để tắt lửa, các ngươi đừng bỏ củi vào bên trong." Tiffany cười nói: "Kỳ thật để các nàng ở cùng một chỗ với chúng ta, cũng rất tốt..." Ahn Jung-hoon gõ nàng một cái bạo lật: "Nghĩ gì thế?" Tiffany ôm đầu: "Như thế liền sẽ không có chia nhóm, tất cả đều là nữ nhân của oppa." Ahn Jung-hoon không khỏi dở khóc dở cười: "Vừa mới nói là các ngươi đã trưởng thành rồi. Hiện tại có vẻ vẫn là rất ngây thơ. Ai nói đều là nữ nhân của ta liền không chia nhóm rồi? Chưa xem phim truyền hình cung đấu à? Nói thật. Ta rất ngạc nhiên khi bốn người các ngươi có thể ở bên nhau." Im Yoon-ah cười cười: "Chính chúng ta cũng ngạc nhiên. Nhưng thực sự thì còn tốt hơn so với trước kia. Bây giờ bốn người chúng ta thực sự là một nhóm nhỏ, nhóm nhỏ do oppa tạo ra." Ahn Jung-hoon trợn mắt nói: "Đừng khích ta, ta người này kém tự chủ. Cẩn thận ta nổi hung ác, đừng nói cái gì Kim Tae-yeon, Kwon Yuri, Kim Hyo Yeon, thậm chí cái kia tiểu cứng nhắc maknae (Seohyun) bên trong các ngươi ta cũng có thể cưỡng ép ngầm, thừa một cái Susan Lee (tên khác của Sunny) cũng dứt khoát đừng chạy, biến ký túc xá Girls’ Generation của các ngươi thành hành cung của ta. Đến lúc đó chính các ngươi sẽ phải khóc." Các thiếu nữ nghĩ về cảnh đó. Cũng thật là cảm thấy buồn cười, một tổ chín người đều bị hắn giải quyết, đó không phải thật là hành cung sao? Cười một trận, cuối cùng họ cũng không còn nhắc đến chuyện này nữa. Choi Soo-young cười và nói, "Oppa, chúng ta hãy quay lại câu hỏi ban đầu. Yoon-ah và ta là chủ động theo đuổi ngươi. Ít nhất chúng ta muốn giúp ngươi thay vì khiến ngươi mệt mỏi và gánh nặng. Ta tin rằng Jessica và Tiffany cũng nghĩ tương tự." Ahn Jung-hoon bật cười nói: "Các ngươi có thể giúp gì cho ta?" Choi Soo-Young nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: "Để ngươi đối mặt với chúng ta không cần suy nghĩ cái gì, không cần phải chịu cái gì. Để chúng ta là bến đỗ của ngươi, nơi ngươi buông lỏng mọi thứ. Ngay cả khi ngươi chỉ tìm chúng ta để phục vụ ngươi trên giường, thì đó cũng là chúng ta đã giúp ngươi!" Tiffany thốt lên: "Soo-young thật là lợi hại. Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta không biết phải nói thế nào." Im Yoon-ah cười nói: "Dù sao người chịu trách nhiệm phát biểu đâu!" Jessica Jung cũng cười, nói ra: "Chịu trách nhiệm phát biểu đối ngoại, và là người phát ngôn của chúng ta với oppa." Ahn Jung-hoon lắc đầu bật cười, nói: "Được rồi, đây là những gì các ngươi nói, về sau cũng đừng nói rằng oppa chỉ nghĩ về loại chuyện đó khi nhìn thấy các ngươi. Đi, mướn phòng!" xxxxxxxxxxxxxxx Trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của Walkerhill Hotel, một người đàn ông và bốn phụ nữ khỏa thân quấn lấy nhau, và một trận chiến thiên hôn địa ám, kéo dài từ sáng đến tận trưa mà không hề ăn cơm. Các thiếu nữ không thất hứa, các nàng chủ động buông xuống mọi sự dè dặt của mình và làm những gì tốt nhất có thể. Ahn Jung-hoon cuối cùng đã hoàn toàn thả mình trên thân các thiếu nữ, và với sức chiến đấu yếu ớt của các thiếu nữ, thế mà thực sự có thể để cho hắn bạo phát hai lần. Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Ahn Jung-hoon tận hứng khi đối mặt với những thiếu nữ này, trước đó hắn đã làm Lôi Phong với các nàng nhiều lần, và đã bị kiềm chế đến mấy lần. Bên cạnh những khoái cảm về thể xác và tinh thần, cũng thực sự nhận thấy sự cống hiến không mệt mỏi của các thiếu nữ dành cho mình, trong lòng không khỏi có chút tự hào. Sau tất cả, sâu thẳm trong trái tim hắn, hắn vẫn là một Sone. Nhìn xem Jessica Jung và Im Yoon-ah đang quỳ giữa hai chân hắn và dùng lưỡi làm sạch vết bẩn, các nàng cũng biết rằng hắn thích cái này... Ahn Jung-hoon có cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ. Mặc dù từ lâu hắn đã quen với việc nhiều nữ nhân khác nhau hầu hạ hắn như thế này, nhưng ai mà biết được tư vị khi nhìn thấy một Jessica Jung kiêu ngạo từ lúc xoắn xuýt ngày nào đến giờ lại chủ động như thế này? —— thậm chí vừa rồi Jessica Jung còn sử dụng hai ngọn núi tự hào của mình để cung cấp cho Ahn Jung-hoon một kiểu chơi mà hắn hiếm khi được thưởng thức. Bốn thiếu nữ có mặt chỉ có Jessica Jung có thể thực hiện được chiêu này, điều này thực sự khiến ba người còn lại ảo não trong một thời gian dài... Sau đó Choi Sooyoung không cam lòng yếu thế duỗi thẳng chân ra, Im Yoon-ah gần như khóc ở bên cạnh, hai thủ đoạn mới này thật sự là một sự mỉa mai đối với nàng... May mắn thay, Ahn Jung-hoon không cười nhạo nàng, vì vậy nàng đã cướp lấy công việc thanh lý sau khi xong việc để bù lại. Vốn dĩ Tiffany cũng muốn chiếm lấy một vị trí thanh lý, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Jessica Jung, nàng biết Jessica muốn bù đắp cho lần "Thất trách" lần trước, vì vậy nàng chỉ có thể thở dài đánh xì dầu, nhường vị trí cho Jessica Jung. Ôm chặt Choi Soo-Young và Tiffany trái phải, Ahn Jung-hoon thở dài nói: "Các ngươi nuông chiều ta như thế này, thật sự không sợ ta quen rồi mắc sai lầm sao?" Tiffany lười biếng nằm trên ngực hắn, uốn lên mắt cười nói: "Kỳ thật chúng ta cũng muốn a..." Choi Soo-Young cũng cười nói: "Không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn sao." Ahn Jung-hoon bật cười nói: "Vậy cứ như thế, ta về sau tới tìm các ngươi, đều là bốn cái cùng một chỗ." Im Yoon-ah ở phía dưới chớp chớp mắt: "Vừa rồi oppa nói muốn biến ký túc xá của chúng ta thành hành cung, ý tưởng này thật sự từng hiện lên trong đầu oppa sao?" Ahn Jung-hoon phảng phất nhìn thấy hai cái sừng quỷ mọc ra trên đầu Im Yoon-ah, bất đắc dĩ nói: "Không phải ngươi đã nói là để ta hoàn toàn thả lỏng không nghĩ ngợi gì cả sao." Im Yoon-ah hì hì cười một tiếng: "Ta chỉ sợ oppa sẽ không chịu nổi chín người a..." Ahn Jung-hoon dở khóc dở cười, chỉ có thể ưỡn người một cái, dùng vật gì đó chặn lại miệng của cái tiểu phúc hắc này. Đang khoái hoạt, điện thoại đột nhiên vang lên, Ahn Jung-hoon cầm lên, giọng của Kang Hyeong-cheol phát ra từ loa: "Chủ tịch đại nhân, chúng ta nghiên cứu xong demo rồi." Ahn Jung-hoon thản nhiên nói: "Ý kiến thế nào? Phải sửa đổi a?" Kang Hyeong-cheol tiếp nhận bốn bài hát demo từ Ahn Jung-hoon, vốn là không mong đợi nhiều. Không phải hắn không tin tưởng vào việc sáng tác ca khúc của Ahn Jung-hoon, nhưng bản thân việc lập kế hoạch của Ahn Jung-hoon đã rất khó khăn, không chỉ phù hợp với chủ đề của bộ phim mà còn phải phản ánh được đặc điểm của ca sĩ mà hắn tạo ra, mà thời gian lại eo hẹp. Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng mấy bài hát này có thể đạt đến trình độ cao như vậy, bất kể là độ sôi động của ca từ, độ phù hợp với bộ phim và sự chăm chỉ của ca sĩ, đơn giản là không chê vào đâu được: “Chủ tịch đại nhân, hy vọng bộ phim của ta sẽ không bị các bài hát của ngươi làm lu mờ.” Những lời này của Kang Hyeong-cheol không phải là lời tâng bốc cao cấp, trên thực tế, nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình không nổi tiếng bằng OST của chúng. Tất nhiên, tốt nhất là sự kết hợp của hai tác phẩm xuất sắc bổ sung cho nhau và thúc đẩy sự nổi tiếng của nhau. Ahn Jung-hoon cười ha hả: "Lão Kang a, ta rất thích nghe lời khen này." Kang Hyeong-cheol cười khổ: "Ngày mai đến xem phim mẫu đi, Với tư cách là người viết kịch bản cho Oscar xuất sắc nhất, ta hy vọng ngươi có thể góp ý tốt cho biên tập." Ahn Jung-hoon đồng ý, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Lão Kang, ta biết ngươi rất có trình độ với loại phim truyền hình cuộc sống này, nhưng ta không biết ngươi có thể quản được phim thảm họa hay không." Kang Hyeong-cheol mắt sáng lên: "Chủ tịch viết một kịch bản mới? Phim thảm họa dường như là trường hợp đầu tiên ở Hàn Quốc a! Nhưng không có gì ngạc nhiên nếu nó đến từ tay của chủ tịch." Ahn Jung-hoon nói: "Đây sẽ là một bộ phim sản xuất lớn. Đừng gượng chống. Nếu ngươi không làm được, hãy giới thiệu một vài người cho ta đi." Kang Hyeong-cheol có chút do dự, hắn quả thật rất muốn làm đạo diễn, nhưng hắn cũng biết mình không giỏi làm phim thảm họa, lỡ đâu làm hỏng phim sản xuất lớn sẽ hủy hoại cuộc đời hắn... Sau khi cân nhắc hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Cho ta xem kịch bản một chút lại nói. Bên cạnh đó, dù cùng là loại phim thảm họa nhưng nội dung diễn đạt lại khác nhau, ta cần nghiên cứu kỹ mới có thể giới thiệu ứng viên, ngoài ra, ngươi có mạng lưới quan hệ với giới diễn viên mạnh như vậy thì nên hỏi một số diễn viên uy tín lâu năm, họ có thể có những giới thiệu hay." Ahn Jung-hoon thực sự đã quên mất đạo diễn nào đã chỉ đạo « Sóng thần ở Haeundae » ở kiếp trước, và rất hài lòng với thái độ có trách nhiệm của Kang Hyeong-cheol. Chỉ cần có thể tìm được người phù hợp, dù cho không cần dùng đến đạo diễn ban đầu cũng không quan trọng, có lẽ còn tốt hơn cũng không biết chừng. Sau khi cúp điện thoại, bốn cái muội tử đều ánh mắt lập loè mà nhìn hắn, Choi Soo-Young nói: "Oppa phải đi bận rộn sao?" "Ân..." Ahn Jung-hoon gật gật đầu, thở dài: "Ôn nhu hương là mộ anh hùng a, ta gần như không muốn đi làm việc." Jessica Jung cười nói: "Đừng a, oppa, ta là fan của ngươi đâu, nếu ngươi không làm việc và không có tác phẩm hiện thế thì ta phải làm sao bây giờ a." Ahn Jung-hoon nhớ ra Im Yoon-ah đã nói rằng Jessica Jung là một trong những fan hâm mộ mạnh mẽ nhất của hắn trong Girls’ Generation, chỉ tiếc hiện tại mối quan hệ giữa fan hâm mộ và thần tượng này đã sớm biến chất đi nơi nào... Vì vậy, hắn mỉm cười và nói: "Đừng lo lắng, tác phẩm này sẽ không làm mọi người thất vọng." Jessica Jung cười nói: "Vậy thì oppa đi làm việc đi, chúng ta cũng nên quay lại tập luyện, có lẽ MV cũng phải bấm máy rồi." Là chị hai của đội và là đối thủ nặng ký cho vị trí đội trưởng, lời nói của Jessica Jung vẫn rất có trọng lượng. Ba thiếu nữ còn lại mỉm cười gật đầu, Choi Soo-Young nói: "Chúng ta cũng suýt quên đi làm việc... Ôn nhu hương cũng là mỹ nhân mộ a..." Ahn Jung-hoon nhịn không được cười ha ha.