Tứ Ngược Hàn Ngu

Chương 114 : Cục cưng

Ngày đăng: 10:44 30/09/20

Chương 114: Cục cưng Khi Ahn Jung-hoon trở về Hàn Quốc, trời đã về đêm. Cả Jun Ji-hyun và Ha Ji-won đều đã ngủ trong phòng riêng của họ, Ahn Jung-hoon trở về phòng ngủ chính một cách lặng lẽ, không bật đèn, ngồi vào bàn làm việc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu rồi bật máy tính lên. Lên World of Warcraft và xem thử, WLK thực sự đã được mở ra, và Human Warrior của hắn cũng đã được Tiger cày đến level 80. Trong friend list, Tiger và Sunny không online, nhưng họ cũng đã level 80. Có vẻ phiên bản mới vẫn khá hấp dẫn, theo Tiger, nha đầu này rất hiếm khi chơi, nhưng sau khi mở phiên bản mới vẫn là luyện đến max level. Nhìn danh sách bạn bè màu xám, suy nghĩ của Ahn Jung-hoon có chút phiêu diêu. Chợt nhớ đến phím O (phím tắt mở tab giao lưu) cũng hoàn toàn u ám trước khi rời khỏi World of Warcraft ở kiếp trước. Đối với Ahn Jung-hoon, hai thời không khác xa nhau, nhưng lúc này dường như chúng có chút trùng lặp. Ở kiếp trước, chữ ký của minh tinh cũng không thể kiếm được. Nhưng bây giờ... Minh tinh... Là cái gì? Jun Ji-hyun, Song Hye Kyo... Hai cô gái cư xử giống nhau điên cuồng trong ngày sinh nhật. Nguồn gốc của sự điên cuồng không phải vì sinh nhật mà là do biểu hiện của hắn trong ngày sinh nhật đó. Họ quá bất ngờ, quá kinh hỉ và sự kích thích tinh thần mãnh liệt khiến họ gần như sụp đổ. Sự sụp đổ như vậy khiến Ahn Jung-hoon trong lòng thở dài, bất tri bất giác cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhận định của những nha đầu trong Girls' Generation là đúng, tâm hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn muốn cho các nàng sống trong hài kịch, nhưng thực tế, hắn đã một tay kéo họ vào bi kịch không cách nào tự thoát khỏi. Chỉ là bi kịch được bao phủ bởi tiết mục hoang đường hàng ngày, ngược lại trông giống như một vở hài kịch. Giống như Đại Thoại Tây Du vừa ra, lần đầu tiên xem thì có thể cười đau bụng, nhưng lần thứ hai xem thì chỉ còn lại im lặng. Ahn Jung-hoon lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Đã ngủ chưa?" Giọng của Kim Tae-hee vang lên từ bên kia: "Chúng ta vẫn đang ở giữa ban ngày đâu." Ahn Jung-hoon trầm mặc một hồi, nói: "Ở bên cạnh ta, ngươi có mệt không?" Kim Tae-hee lập tức yên tĩnh lại, hồi lâu mới lên tiếng: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Ahn Jung-hoon nói: "Ta có thể thấy sự mệt mỏi trong trái tim của Ji-hyun và Hye Kyo, và họ thậm chí đang ở bên bờ vực nguy hiểm. Ta nghĩ ngươi cũng không kém bao nhiêu. Nhưng ta cảm thấy trước đây các ngươi lại không có mệt mỏi như vậy." Kim Tae-hee lại im lặng, mười mấy giây sau mới chậm rãi nói: "Cũng không phải là mệt mỏi. Bây giờ ngươi làm cho chúng ta ấm áp là chủ yếu. Chỉ là chúng ta đôi khi sẽ tự thương hại, đôi khi có một số kỳ vọng không nên mong đợi, đó không phải là trạng thái bình thường." "Trước kia các ngươi dù là đôi khi cũng sẽ không có như vậy." "Vì sức lực lúc đó chỉ dùng để hận ngươi. Jung-hoon... Ngươi biết không? Yêu ngươi mệt mỏi hơn là hận ngươi." Ahn Jung-hoon thở dài: "Vậy ta thà rằng các ngươi hận ta." "Quá muộn rồi." Kim Tae-hee buồn bã nói: "Ngay cả khi ngươi thay đổi trở lại như trước đây. Chúng ta cũng không hận nổi." "Trên thực tế lúc trước ngươi đã luôn dẫn dụ ta thay đổi trở lại như trước đây, phải không? Nói ta không thoải mái như lúc trước, nói ta đừng thay đổi, nói ta đừng chịu bất cứ ai ràng buộc, nói ta một buổi phong lưu chơi xong liền ném... Thực ra không phải chỉ là sự rộng lượng của ngươi... Đáng tiếc ta một mực không nhận ra điều này." "Không tệ. Nói trắng ra, thực ra là vì bản thân ta. Ta muốn khiến bản thân hận ngươi." Giọng Kim Tae-hee mang theo chút nghẹn ngào: "Nhưng ta lại... Cũng thực sự thích sự thay đổi của ngươi bây giờ... Ta rất mâu thuẫn... Hiện tại... Đã quá muộn rồi..." Ahn Jung-hoon im lặng một lúc, mới nói: "Nếu không thử thì làm sao biết được đã quá muộn?" Kim Tae-hee cười khổ: "Thử làm sao? Bắt ta quỳ giúp ngươi cái kia? Hiện tại chỉ cần ngươi nhìn ta, ta liền tự mình làm. Ép buộc ta cùng nữ nhân khác sao? Bây giờ ngươi thậm chí không cần phải dùng ánh mắt... Ga-in đang ở đây, ngươi có muốn hỏi một chút không?" "..." Ahn Jung-hoon không phản bác được. Kim Tae-hee do dự một chút rồi nói: "Ngươi hỏi như vậy cũng là bởi vì bản thân mệt mỏi sao? Ngươi không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề của chúng ta. Đó thực sự không phải là trạng thái bình thường. Ngược lại là chính ngươi... Thực ra ta cảm thấy ngươi có vẻ hơi căng thẳng, ngược lại là nên thư giãn một chút..." Ahn Jung-hoon lãnh đạm nói: "Ta thư giãn ngược lại là rất đơn giản." Kim Tae-hee cắn răng: "Vậy ngươi đi làm đi. Có lẽ như thế... Cũng tốt cho chúng ta." Ahn Jung-hoon im lặng. Giọng của Kim Tae-hee dường như cách micro một chút, Ahn Jung-hoon nghe thấy nàng nói ở bên kia: "Ga-in, ngươi cứ nói đi?" Giọng nói của Han Ga-in nhàn nhạt truyền đến: "Tại sao ngươi lại tự tạo áp lực cho mình như vậy, không phải lúc ngươi cường bạo ta rất khốc huyễn a?" Kim Tae-hee ở bên kia cười, sau đó giọng nói lại tới gần micro: "Muốn chúng ta cung cấp cho ngươi một danh sách chọn mục tiêu để đùa bỡn sao? Chúng ta là lành nghề trong giới showbiz..." Ahn Jung-hoon thản nhiên nói: "Một mình ta xuống Địa Ngục là được rồi." xxxxxxxxxxxxxxxxxx Vào buổi tối ngày hôm sau, bên trong phòng chủ tịch của LOEN. "Chủ tịch..." Yoo In-na bất đắc dĩ nói: "Hôm nay ngươi không phải tham dự lễ trao giải Golden Disc Award sao..." Ahn Jung-hoon đánh bàn phím lạch cạch, thao tác Warrior của mình một cách thuần thục trong chiến trường kiếm Reputation (danh tiếng), và cười nói: "Ta đã nhìn vào lịch trình, sau 100 phút mới phát giải thưởng Nghệ sĩ được yêu mến nhất trong năm. Ta lấy ở đâu thời gian rảnh rỗi chờ 100 phút ở hậu trường? Để bọn hắn tự chơi trứng đi, đến lúc đó ta sẽ xuất hiện." Yoo In-na mặt xạm lại: "Người ta có chủ tịch của Hiệp hội Công nghiệp Âm nhạc, có các quan chức từ Cơ quan Xúc tiến Văn hóa Hàn Quốc, ngươi tốt xấu đi giao du một chút không được sao?" Ahn Jung-hoon chém giết một kẻ địch, thản nhiên nói: "Bọn hắn không đủ tư cách." Yoo In-na triệt để bó tay, có thể làm gì khi có một chủ tịch vô lý như vậy? Sau khi kiểm tra thời gian, lớp học diễn xuất của chính nàng cũng sắp bắt đầu, vì vậy nàng đành phải cáo từ rời đi. Không chỉ Yoo In-na bó tay mà ban tổ chức Golden Disc Award cũng đành bất lực. Lễ trao giải đã bắt đầu, Shin Dong-yup và Park Ji-yoon là MC, đã lên sân khấu mở màn. Ahn thiếu gia, người tuyên bố sẽ trao Giải thưởng Nghệ sĩ được yêu mến nhất trong năm vẫn chưa nhìn thấy bóng người. Park Kyung-chun, chủ tịch danh dự của Hiệp hội Công nghiệp Âm nhạc Hàn Quốc, bất đắc dĩ thở dài: "Bộ trưởng Kim, thiếu gia nhà ngài đến cùng có tới hay không?" Kim Jin-kui thờ ơ trả lời: "Làm sao ta có thể can thiệp vào hành trình của Ahn thiếu gia được? Ahn thiếu gia đến là nể mặt Golden Disc Awards, mà không đến cũng là lẽ thường. Chỉ cần chờ đợi là được rồi." Đây là người đứng đầu Cơ quan Xúc tiến Văn hóa Hàn Quốc, cấp dưới trực tiếp được đề bạt của Nhị thúc của Ahn Jung-hoon. Cũng coi là người của Ahn gia. Park Kyung Chun bất đắc dĩ nhún vai. Có mặt ở đây còn có Park Kwang-won, người đại diện của CJ E&M, mặc dù có một số chuyện mà mọi người đều biết rõ, nhưng khó có thể nói ra trước mặt CJ E&M. Park Kwang-won ngồi lạnh lùng và không nói lời nào. Sự tồn tại của hắn chỉ là giúp Davichi dưới biểu ngữ CJ E&M nhận giải thưởng Nghệ sĩ mới. Ngay cả « U-Go-Girl » nổi tiếng của Lee Hyori cũng không nhận được giải thưởng, có thể nói hành sự bất lực, hận không thể để Ahn thiếu không tới mới tốt, cho Golden Disc Awards hoàn toàn khét. Roh Seung-wan, giám đốc điều hành của Samsung Electronics, vội vàng hoà giải: “Nếu Ahn thiếu không rảnh, thì giữ kế hoạch ban đầu để Song thường vụ đi trao giải là được. Mọi người đều nhún vai. Điểm mấu chốt của vấn đề là không ai trao giải sao? Nhưng mọi người cũng biết rằng người ta chỉ nói bâng quơ một câu để hòa giải, liền cũng đều không nói gì cả. Kim Seok-hyun giám đốc điều hành của "Day Sports" cười nói: "Ta thấy mọi người không cần nghĩ nhiều.Thân phận của Ahn thiếu làm sao có thể tự nuốt lời hứa, nói là đến thì nhất định sẽ đến. Hơn nữa, Ah-ra cũng là một đại mỹ nhân nha..." Là nữ khách mời trao giải của Giải thưởng Nghệ sĩ được yêu thích, Go Ah-ra thu mình trong góc, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bầu không khí quá quỷ dị, không phải là điều mà nàng có thể chịu đựng với tư cách là một diễn viên nhỏ. Dù đến từ công ty SM nhưng dù gì nàng cũng chỉ là một diễn viên mới, Go Ah-ra không quen Ahn Jung-hoon, ngoài việc biết Ahn đại sư có quan hệ tốt với Girls' Generation thì nàng cũng biết không hơn người thường là bao. Lúc đầu nàng nghĩ quá có thể diện khi cùng một chỗ làm khách mời với một đại sư đã lập được thành tích quốc tế, nhưng bây giờ mới biết rằng thân phận của cái gọi là đại sư này còn lâu mới đơn giản như vậy. Kim Jin-kui hờ hững nói: "Go tiểu thư chốc nữa tỏ ra hoạt bát một chút." Các nam nhân đều lộ ra nụ cười ái muội, những nữ khách mời khác co rụt lại không nói gì, sắc mặt Go Ah-ra có chút tái nhợt... Câu nói này dường như ẩn chứa ý tứ gì đó, nàng có chút ngẩn ra, không nhịn được nhìn về phía Chủ tịch của nhà mình, người đang nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, để xin giúp đỡ. Kim Young-min, người một mực nhắm mắt không nói gì, lúc này mới mở mắt ra, mỉm cười với Go Ah-ra và lắc đầu. Go Ah-ra lập tức buông lỏng, chủ tịch biểu thị như thế, xem ra là không có việc gì… Không ai hiểu rõ hơn Kim Young-min tại sao An Jung-hoon lại chọn trao giải thưởng không biết mùi vị được gọi là Nghệ sĩ được yêu mến nhất trong năm này. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy tên của Tae-yeon liền hiểu. Ahn thiếu là đến với một mục đích rõ ràng, mặc dù Go Ah-ra xinh đẹp, nhưng Ahn thiếu nhìn thấy mỹ nữ đã quen, hẳn là không đói đến mức như vậy. Lúc này, Ahn Jung-hoon không có ý thức được mình đã trở thành tiêu điểm trong lời bàn luận của người khác, còn đang quậy phá trong trò chơi. Lúc này hắn mới phần nào hiểu được tâm trạng của muội tử loli buộc tóc song đuôi ngựa, có khi chơi game quả thực là một cách thoát ly hiện thực tốt, để hắn tạm gác ý định xuống địa ngục một thời gian, huống chi là cái gì buổi lễ hội rác rưởi? Đang quậy phá, đột nhiên một thông báo vang lên rằng bạn Sunny của bạn đang trực tuyến. Ahn Jung-hoon ánh mắt sáng lên, lập tức gửi tin nhắn trò chuyện: "Cục cưng." Lee Soon-kyu theo thói quen đăng nhập vào Warcraft, vừa đọc giao diện thì đột nhiên một dòng ký tự phấn hồng như vậy xuất hiện trong khung chat, nàng suýt thì co giật vì sợ hãi, nhìn xung quanh một lúc và thấy rằng Yuri không ở bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm đáp lại: "Nhắc mới nhớ, đại thúc, không gặp ngươi cũng được một tháng rồi, có ai chơi hẹn hò online như vậy không?" Đại thúc: "Khụ khụ, trong khoảng thời gian này có chút bận rộn..." Sunny: "Đại thúc ngươi làm nghề gì a? Bằng hữu kia của ngươi có vẻ rất tôn trọng ngươi... Ngươi có phải là sếp của hắn không?" Đại thúc: "Này, hẹn hò online cũng đừng tra hộ khẩu nha." Sunny: "Còn hẹn hò online cái gì, một tháng không thấy cảm giác gì cũng bị mất." Đại thúc: "Ý của ngươi là trước đó có cảm giác?" Lee Soon-kyu trầm mặc một hồi, trả lời: "Có." Ahn Jung-hoon gãi đầu một cái, trả lời: "Rảnh rỗi kéo một ít lời như vậy đều có thể có cảm giác. Xem ra trên thực tế ngươi chính là béo mập tiểu thịt tươi a." Sunny: "Đúng vậy a, trước đây ngươi nói đúng, ta cùng bọn tỷ muội đều chưa từng yêu đương nên rất dễ sa vào đi. Gần đây lại treo một cái." Đại thúc: "Lại? Ngọa tào ngươi đến cùng có bao nhiêu tỷ muội?" Sunny: "... Cũng không phải là ruột thịt, chỉ là hảo tỷ muội. Cả hai tỷ tỷ ruột của ta đều đã lập gia đình." Đại thúc: "Ngươi thực sự có tỷ tỷ ruột à? Rất hợp với tên của ngươi a. Hình như Sunny của Girls' Generation cũng có hai tỷ tỷ đúng không? Hèn gì ngươi là fan của Sunny." Sunny: "Đúng vậy a. Có vẻ như ngươi biết rất nhiều về Girls' Generation a, không hoàn toàn gạt ta." Đại thúc: "Hừm, ta đã nói ta là SONE. Tin hay không tùy ngươi, ta thậm chí còn biết tên tỷ tỷ của Sunny." Sunny: "Không tin." Đại thúc: "Nếu như ta nói đúng, ngươi hôn ta một cái." Sunny: "... Dù sao thì ngươi cũng nói sai." Nói đùa, nàng không tin là tùy tiện một cái SONE cũng biết thứ mà ngay cả đồng đội của nàng cũng không biết. Đại thúc: "Hắc hắc, đại tỷ tên là Lee Eun-kyu, nhị tỷ tên là Lee Jin-kyu." Lee Soon-kyu mở to mắt trước màn hình, làm sao đại thúc này biết được? Chẳng lẽ hắn nhận biết gia đình của chúng ta trong hiện thực sao? Đang định hỏi làm sao ngươi biết, bỗng nhiên có linh tính thức tỉnh, nhận ra khi hỏi như vậy sẽ dễ dàng bại lộ thân phận, đành phải chơi xấu nói: "Không tin, ngươi nhất định là lừa gạt." Ahn Jung-hoon sẽ không chấp nhặt với nàng, hắn chợt nhớ tới một trò đùa, hết sức vui mừng mà nói: "Thật ra, ta không nghĩ tên của Lee Soon-kyu là đúng." Sunny: "Nói như thế nào?" Đại thúc: "Lão đại của nhà nàng là Lee Jin-kyu, phải không?" Sunny: "Dù sao cũng là ngươi bịa chuyện." Đại thúc: "Lão nhị gọi là Lee Eun-kyu đúng không?" Sunny: "..." Đại thúc: "Vậy lão tam không nên được gọi là Lee Cẩu Đản sao!" Lee Soon-kyu suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là cái trò đùa rác rưởi gì?" Ahn Jung-hoon ở bên kia màn hình cười ha ha, loli ở đối diện chắc chắn không hiểu trò đùa lạnh này, chỉ có thể làm cho bản thân vui vẻ, cười một hồi lâu, nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ trao giải, liền đáp: "Cục cưng, ta có việc phải offline." Lee Soon-kyu định nói tạm biệt, nhưng nàng dừng lại, trả lời: "Cho số điện thoại đi, nếu không chúng ta chỉ dựa vào vận may gặp nhau sao?" Ahn Jung-hoon do dự một chút: "Còn muốn tiếp tục cái gọi là hẹn hò trực tuyến này?" Lee Soon-kyu im lặng, sau đó báo lên số điện thoại di động của mình. Ahn Jung-hoon lưu lại, nghĩ nghĩ, liền gửi tới một cái tin nhắn: "Ngươi không sợ ta điện thoại quấy rối sao?" Lee Soon-kyu trả lời: "Ta sẽ chặn." "Tốt a, cục cưng, hẹn gặp lại." "Gặp lại." Lee Soon-kyu gửi một tin nhắn văn bản và lưu số của hắn. Đột nhiên, nàng sững sờ liếc nhìn điện thoại di động, đến lúc này mới sửng sốt, không biết từ bao giờ nàng đã quen hắn gọi mình là "Cục cưng"...