Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 33 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



May mắn nhận được cơ hội sống lại lần nữa, rốt cuộc đại biểu cho cái gì đây?



Đối với Dư Uyển Uyển mà nói, tránh được sai lầm kiếp trước mình phạm phải, bù đắp lại những khuyết điểm từng tạo ra, không hạnh phúc trở thành hạnh phúc!



Thế nhưng thời gian dần trôi qua, cô càng ngày càng cảm nhận được, cô là con bươm bướm nhỏ vượt qua thời không, trong lúc lơ đãng vỗ cánh một cái, cuộc sống của người khác cũng theo đó mà thay đổi…



“Em quyết định muốn bắt đầu phản nghịch, muốn đấu tranh bá quyền[1] của dì rồi sao? Dư Uyển Uyển.” Khóe môi Cố Lượng giật giật nhìn em họ nhỏ đứng đối diện, không ngừng giả làm đứa bé đáng yêu hiền lành. Lại không nhịn được nhìn qua thiếu niên đeo mắt kính đi sau lưng em họ như cái đuôi, vẻ mặt như muốn nói em rất đáng tin, em là học sinh giỏi, em là một con mọt sách ngoan ngoãn, em không thích yêu đương sớm.



[1] Bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác



“Em bắt đầu học cách lấy anh ra làm lá chắn, bí mật hẹn hò với bạn trai sao?” Đại gia trưởng Cố Lượng ôm cánh tay, xụ mặt xuống nhìn Dư Uyển Uyển nói.



Chẳng qua khi anh nói xong câu đó, em họ nhỏ xưa nay hiền lành khôn khéo đáng yêu của anh đột nhiên trở nên da mặt dày hơn. Hơn nữa còn quyết định biểu diễn màn vò đã mẻ lại sứt ở trước mặt anh. Thậm chí cô còn không phủ nhận nam sinh kia là bạn trai cô. Không cảm thấy có chút xấu hổ nào, cũng không sợ anh tiếp tục càu nhàu hay đi đâm thọc.



Cố Lượng kinh hãi, bé ngoan nhà anh trở thành như vậy từ khi nào? Đây là phản nghịch hả? Dứt khoát bắt đầu phản nghịch rồi sao?



Còn nam sinh kia mặc dù thái độ rất bình tĩnh, thậm chí còn ra vẻ không có chuyện gì đẩy mắt kính của mình.



Chỉ là, này, dáng vẻ của cậu đáng tin, bình tĩnh như vậy, sao lỗ tai lại đỏ rực thế kia? Đỏ nữa là ngay cả cổ cũng đỏ như nung đấy.



Còn nữa, có phải cậu đang đá gà không? Sao cặp chân ngắn kia cứ không ngừng run rẩy thế. Còn run nữa, Cố Lượng sẽ lo lắng có nên dẫn vị học bá này đi khám bác sĩ không đấy.



Tại sao anh lại có cảm giác kính mắt kia muốn bể ra vậy? Đây không phải là em trai họ dẫn bạn gái ra mắt anh, mà là em gái họ dẫn bạn trai tới gặp anh đấy? Tại sao anh cảm thấy chuyện này có chỗ nào sai sai ấy nhở?



“Không phải anh họ nói kiếm được tiền rồi sẽ mời em bữa ăn cơm sao, nhân tiện cho em chút tài liệu thi đại học năm ngoái nhé?” Dư Uyển Uyển bình tĩnh nói. Thậm chí còn thừa dịp người khác không chú ý kéo Giang Tinh Thần một cái. Này, bình tĩnh chút, cậu bướng bỉnh như vậy, sau này sao tớ dẫn cậu ra ngoài chơi nữa?



Thật ra lúc này suy nghĩ của Dư Uyển Uyển đang tiến hành một vòng xoanh lớn không hiểu ra sao cả. Thậm chí cô còn rất tự nhiên đặt mình vào trong cảm xúc của một người đàn ông, trong đầu đang giùng giằng, rốt cuộc là vợ ra được phòng khách tốt hay là vợ vào được phòng bếp tốt đây? Đây là vấn đề quái gì thế nào? Có quan hệ gì với cô chứ? Tại sao càng nghĩ càng kì quái thế?



Rốt cục Dư Uyển Uyển không nhịn được mà có chút ai oán nhìn Giang Tinh Thần một cái, không phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao, rốt cuộc cậu khó chịu chỗ nào vậy hả? Cũng không phải ra mắt anh họ lớn của tớ?



Dường như rốt cục Giang Tinh Thần cũng nhận được sóng điện của Dư Uyển Uyển, chẳng mấy chốc xốc lại tinh thần. Khuôn mặt học bá đáng tin mang theo vẻ bình tĩnh thành thục vượt xa tuổi tác, thậm chí còn mang theo chút uy áp.



Được rồi, rốt cục cũng trở về lại cậu thiếu niêm đáng tin mười phân vẹn mười.



Cố Lượng cảm thấy thật sự không thể nhẫn nại thêm nữa. Mắt chó xem người khác yêu đương thật sự mù hết rồi.



“Cho nên em vẫn lấy anh ra làm cái cớ?” Cố Lượng tiến lên vỗ vỗ đầu em họ nhỏ, “Biết rồi, anh sẽ không vạch trần em. Nhưng em không được bướng bỉnh, cũng không được về nhà muộn. Nếu không dì sẽ đánh chết em, còn sẽ đến nhà bạn nam này làm lớn một trận đấy.”



Vẻ mặt hai đứa nhỏ xấu hổ, bọn họ không giống như đang yêu nhau, ngược lại giống như hai bạn nhỏ đang thẹn thùng vậy.



Nhìn bọn họ đều còn rất trẻ, rất đơn thuần. Cho dù không nói câu nào, giữa hai người bọn họ cũng sẽ tỏa ra mùi vị ngọt ngào của chocolate…



Không phức tạp giống người trưởng thành, không ham mê công danh lợi lộc, chỉ đơn thuần muốn ở cùng nhau…



Lúc này, vừa khéo bọn họ đứng giữa bạn bè và người yêu, mặc dù không thừa nhận yêu đương nhưng tuyệt đối là thích lẫn nhau.



Có lẽ là vì như vậy nên Cố Lượng mới ngầm đồng ý để hai đứa nhỏ này tiếp tục phát triển thêm nữa. Mà không phải là làm một chướng ngại vật.




Cố Lượng đột nhiên cảm thấy, thứ bây giờ anh cần nhất chính là rượu mạnh.



Mà Dư Uyển Uyển và Giang Tinh Thần ngồi ở đối diện anh thì rất yên tĩnh ăn cơm. Chỉ là cho dù bọn họ yên tĩnh cỡ nào thì cũng có thể diễn ra màn kịch câm đặc sắc.



Đồ ăn rất ngon, Giang Tinh Thần với khuôn mặt học bá đáng tin rỉ ra được chút hào phóng gắp đồ ăn cho Dư Uyển Uyển.



Giang Tinh Thần biết tất cả sở thích của cô, anh biết cô như một người ngoài hành tinh, đồ gì ngon cũng đều chưa được ăn. Anh từng thấy cô nhìn MacDonald KFC lén chảy nước miếng. Anh biết tất cả những món cô thích ăn, hay những thứ cô có hứng thú. Sở thích của cô anh đều nhớ rất rõ ràng.



Chỉ là gắp thức ăn cho cô có kỳ quặc lắm không? Có cần đổi đũa không? Cô có ghét anh mất vệ sinh không?



Anh chàng học bá với khuôn mặt đáng tin lại lâm vào cảnh lúng túng không có cách lựa chọn, cuối cùng rối rắm đến độ muốn tự bức tóc mình…



Đôi bàn tay nhỏ trắng nõn kia vẫn giống như trước cứu anh ra khỏi hoàn cảnh lúng túng.



Dư Uyển Uyển cực kỳ chủ động gắp một đũa thức ăn cho anh, mặc dù bên trong có ớt cay đỏ anh chưa ăn bao giờ, anh vẫn ăn hết toàn bộ.



Anh không quan tâm đến cay hay không cây, anh cảm thấy trong bụng nóng rần, hơn cả hạnh phúc. Sau đó uống môt ngụm nước…



Cùng lúc đó, đóa hoa nhỏ trong lòng anh nhanh chóng kết ra quả đào tim.



Chỉ là, này này, anh trở nên gan dạ từ khi nào vậy?



Anh cũng rất muốn chăm sóc cho cô thật tốt, để cô cảm thấy mình đáng tin. Cho nên không thể thẹn thùng như trai mới lớn… (mặc dù anh đúng là trai mới lớn ==)



Cuối cùng Giang Tinh Thần cũng lấy hết dũng khí, đứng dậy, cầm dĩa đồ ăn cách xa bọn họ, gần như thô lỗ gắp nửa con cá kho tàu bỏ vào trong chén của Dư Uyển Uyển.



Sau đó mang vẻ mặt khích lệ nhìn cô, đi ăn cơm với tớ cậu đừng lo lắng, cậu có thể thỏa thích ăn những thứ cậu thích! Bởi vì cậu thích ăn, tớ sẽ lấy đến cho cậu ăn.



Dư Uyển Uyển trợn tròn hai mắt lên.



Còn lâu cô mới thừa nhận, cô bị nửa khúc cá kho tàu này làm cho rung động rồi?



Chỉ là đũa của cô cũng không ngừng lại… Hai người đều ăn đến hai má phồng lên… Nhìn cô như thế giống một con sóc nhỏ vui vẻ…



*



Bên kia giàn hoa, An Quân lẻ loi ngồi một mình, bên này giàn hoa, Cố Lượng tịch mịch ăn cơm. Trong tay anh cầm cái ly, nước trong ly là nước lọc…



Không biết từ bao giờ, bên kia giàn hoa xuất hiện ba cô gái xinh xắn.



Trong đó có hai cô gái mặc đồ rất mode, thậm chí còn dùng điện thoại mẫu mới nhất và túi xách tay đắt tiền. Còn một cô thì mặc chiếc váy nhìn cũng không phải hàng tốt gì, nhưng được cái có vẻ đẹp thuần khiết lại xinh xắn. Cả người đều mang theo khí chất hồn nhiên ngọt ngào. Lúc này, cô gái kia nhìn hai cô gái còn lại với vẻ mặt hâm mộ. Quần áo giày dép túi xách của hai người họ đều là hàng hiệu cả.



Tất cả mọi người đều là đồng hương, hai người kia sớm đã dùng cách của mình để có được một cuộc sống vừa lòng đẹp ý. Còn cô ta thì lại liều mạng làm công giãy dụa sống qua ngày tháng khổ cực.



“Sao thế Tiểu Vân, không phải cậu rất thích túi xách kia sao? Nếu thích thì mua đi, rốt cuộc cậu còn do dự gì nữa? Tìm bạn trai có tiền trả tiền cho cậu là được rồi.” Một cô gái trang điểm lòe loẹt tự nhiên nói. Cô ta mặc váy body ngắn, làm nổi bật dáng người lung linh vô cùng tinh tế.



“Em thì biết cái gì? Tiểu Vân vẫn đang theo đuổi Cố Lượng có dáng người như con gấu đen kia kìa.” Một cô gái khác thì mặc đồ công sở, rõ ràng là sinh viên nhưng lại trang điểm cho mình như một cô thư ký vậy. Chỉ là cô ta theo thói quan mở cúc áo thứ hai, thấp thoáng lộ ra rãnh ngực…