Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Từ Tiểu Vân sinh ra ở trong trấn nhỏ yên tĩnh ở phía Nam. Cô ta là đứa bé từ nhỏ đến lớn đều sống với nước, không chỉ rất xinh đẹp mà còn thông minh cần cù. Năm Từ Tiểu Vân mười tám tuổi thì không ngừng cố gắng thi đậu khoa ngoại ngữ của trường đại học trọng điểm ở Đế Đô.



Vừa vào học thì trở thành hoa khôi của khoa, được nhiều đàn anh, đàn em, bạn nam cùng khoa để ý đến, thường xuyên nhận được thư tình. Thỉnh thoảng lại có bạn nam si tình đứng đợi ở dưới lầu.



Đáng tiếc Từ Tiểu Vân chưa bao giờ động lòng với những người này. Cô ta như một đóa hoa nhỏ nở ở trong sơn cốc, xinh đẹp sạch sẽ tinh khiết. Ngoan ngoãn khóe léo, siêng năng cần cù nỗ lực học tập. Dáng vẻ vừa quật cường lại gan dạ.



Cố Lượng là kỳ tích trong cuộc đời của Từ Tiểu Vân, thậm chí cô ta chưa bao giờ keo kiệt bày tỏ với bên ngoài về tình cảm của cô ta đối với Cố Lượng.



Người khác đều nói Từ Tiểu Vân là một cô gái tốt vô cùng ngây thơ.



Vừa vặn chị bà con của Từ Tiểu Vân cũng đang học trong một trường đại học gần đó, chỉ là trường đại học đó kém hơn so với trường đại học trọng điểm của Từ Tiểu Vân hai bậc.



Hai chị em họ thường xuyên gặp nhau cùng đi dạo phố ăn cơm.



Từ trước đến nay chị họ luôn ra tay hào phóng, cũng chăm sóc Từ Tiểu Vân, ngày thường quần áo mình không thích mang đều cho Từ Tiểu Vân. Từ Tiểu Vân thật sự rất cảm kích sự chăm sóc của chị họ.



Tình cảm của hai chị em vẫn luôn rất tốt. Thường xuyên gặp nhau tâm sự chút chuyện cuộc sống, trọng tâm tán gẫu luôn về phương diện tình cảm.



Vô tình, chị họ biết bạn cùng phòng của Từ Tiểu Vân. Nghe nói lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau là trong buổi tiệc rượu sa hoa.



Tính cách hai người họ cực kỳ hợp nhau, vì vậy chẳng mấy chốc hai chị em họ biến thành ba người bạn thân với nhau.



Thật ra Từ Tiểu Vân muốn biết chị họ của cô ta đã xảy ra chuyện gì?



Nói một cách công bằng, điều kiện nhà chị họ còn kém hơn nhà mình. Nhưng chị họ lại một thân một mình đến Đế Đô, tự tìm bạn trai có tiền có của, không được người này thì còn người khác, để bản thân mình có một cuộc sống xa xỉ an toàn lại thoải mái.



Từ Tiểu Vân nói mình thật sự không hâm mộ chị họ thì là nói dối.



Chỉ là Từ Tiểu Vân cực kỳ thông minh mà ý thức được, chị họ thay bạn trai như thay áo, tự mình lấy bản thân mình ra làm việc thì không phải chuyện đáng lo.



Đến chính mình cũng không coi mình được việc thì có đàn ông nào coi mình là chuyện lớn?



Theo Từ Tiểu Vân, bán lẻ không bằng bán sỉ, đi thuê không bằng tự làm.



Cho nên Từ Tiểu Vân cũng không có bao nhiêu kiêu ngạo mà nâng cái danh hoa khôi của ban lên. Cũng không phải không muốn bạn trai có tiền mà chị họ giới thiệu cho cô ta. Mà cực kỳ thông minh chờ đợi cơ hội, chờ đợi một người thích cô ta, sẽ nâng niu cô ta ở trong lòng bàn tay xuất hiện.



Từ Tiểu Vân tin rằng cô ta đáng được đàn ông yêu thương. Cô ta có tư cách này là vì cô ta xinh đẹp sạch sẽ. Thậm chí thế giới của cô ta không hề nhuộm chút màu sắc phức tạp nào.



“Rốt cuộc em họ chị có phẩm vị như thế nào vậy?” Bạn cùng phòng ăn diện cực kỳ đẹp đẽ không nhịn được châm chọc nói với chị họ.



“Em ấy nói, lúc em ấy đi làm thêm về thì được Cố Lượng cứu, cho nên thích người ta thôi!” Chị họ đang học năm thứ ba ở trường đại học tư nhân, đã bắt đầu đi thực tập ở công ty, diện đồ cho mình như một thành phần tri thức cũng ngồi bên cạnh cười lạnh nói.



“Làm ơn đi, đã là thời đại nào rồi chứ? Chẳng lẽ được cứu là phải lấy thân báo đáp? Đừng đùa nữa có được không? Với điều kiện gia đình nhà Cố Lượng, cho dù cậu có thèm muốn ở lại Đế Đô thì cũng không thể chọn anh ta được. Nếu cậu gả qua đó, dám chắc Cố Lượng sẽ để cậu hầu hạ ông già tàn tật nhà anh ta. Làm không tốt còn có thể bị bắt đi bán đồ ăn với mẹ anh ta nữa đấy.”




Đây chính là em họ nhỏ đáng yêu của anh. Cô sẽ lo lắng cho người khác, cũng rất quan tâm suy nghĩ cho người ta.



Thời gian tựa như trở lại lúc bọn họ còn nhỏ.



Cố Lượng nhớ láng máng, lúc còn rất nhỏ, Dư Uyển Uyển thích nhất là chạy theo anh. Khi đó, anh có chút ghét cô luôn mặc váy ngắn gọn gàng, đi giày da được lau chùi bóng loáng. Nhưng cô vẫn rất thích đi theo anh. Khi đó, cô không yên tĩnh được như lúc này. Cô rất sợ mẹ của cô.



Thậm chí cô còn hỏi anh, có phải mẹ là yêu quái biến thành không? Tại sao lại có thể đột nhiên rút ra một cây thước đánh vào mông cô?



Sau đó, bất tri bất giác bọn họ liền trưởng thành.



Từ khi nào cô không thích chạy theo anh nữa? Từ khi nào cô không thích thổ lộ tâm sự của mình với anh nữa? Từ khi nào bọn họ đều trưởng thành? Không thể không giữ vững tinh thần, dùng cách khác nhau để đối mặt với thế giới tàn khốc?



Cũng may năm ngoái nghỉ hè anh theo cô đến đoàn làm phim. Có lẽ khi đó, anh mới ý thức được Uyển Uyển đã trưởng thành, nhưng vẫn cô đơn bất an như trước.



Thật ra cô vẫn cần một người nhà, nhưng không phải là một người mẹ sắm vai nữ hoàng ngang ngược hống hách không hiểu chuyện, không phải là một người ba thành thật dịu dàng.



Mà là cô cần một người thân có thể giúp đỡ cô lúc ở ngoài, bảo vệ cô, giải quyết phiền não cho cô.



Anh ý thức được, đây là em gái nhỏ mà anh rất muốn có. Bọn họ tồn tại quan hệ máu mủ gần nhất trên thế giới này.



Trong người bọn họ đều đang chảy dòng máu vinh quang kia. Bọn họ đều cảm thấy bất an với cuộc sống của mình.



Có lẽ mùa hè này, bọn họ đã khôi phục lại được tình anh em thân thiết khi như còn nhỏ.



Vào giờ phút này, đứa bé kia lo lắng cho anh, cô sợ anh bị tổn thương. Đồng thời cũng sợ anh sẽ làm ra chuyện ngu ngốc lỗ mãng nào đó.



Thật ra cô mới là người ngu ngốc, chỉ bị người ta xúc phạm có chút xíu thì đã sao?



Không hiểu sao cô em họ nhỏ mặc trang phục trẻ em này lại biến thành một đứa bé tròn vo như lúc nhỏ. Khi đó anh rất thích gọi cô là “Tiểu Uyển”, cô liền hỏi anh có phải anh là “Đại Bồn” không?”



Anh cười nói, anh là…



Trong lúc nhất thời, rốt cục Cố Lượng không nhịn được cười.



Anh nghiêm túc nhìn về phía Dư Uyển Uyển, đôi mắt kia của anh vừa đen vừa sáng, bên trong chất chứa kiêu ngạo vĩnh viễn không bị sụp đổ không bị đánh ngã.



Thật ra em họ của anh vẫn luôn không hiểu, người anh không quan tâm đến sao có thể làm anh tổn thương được?



Lời đồn đại, lời khiêu khích, lời phỉ nhổ, đối với anh mà nói là chuyện chẳng sao cả.



Bởi vì, một ngày nào đó anh sẽ đứng ở nơi cao hơn người kia, đi xa hơn người kia. Anh sải dài bước chân trên đường đời, mở mang bờ cõi, ném những đứa ngốc chỉ biết nói ba giảng bốn ra thật xa.



Giờ khắc này, trái tim Cố Lượng càng trở nên cứng rắn, cứng đến mức như một tảng đá giấu ở trong đống tuyết. Nhưng, trái tim của đá mềm, mềm đến nổi chỉ có thể chứa người nhà mà anh quan tâm.