Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Theo độ hot của “Thầy giáo Toàn Phong”, Dư Uyển Uyển nổi tiếng, Hoắc Lỗi cũng nổi tiếng, cậu Anh đang nổi nay châm thêm một mồi lửa càng nổi hơn.



Hiện tại đoàn fan của tổng giám đốc đã mạnh mẽ đến mức có thể bất cứ lúc nào cũng có thể đè ép những người mắng chửi cậu Anh ở trên diễn đàn Hải Giác. Không thể không nói, quá trình diễn biến cái nghề này của cậu Anh được tăng nhanh hơn mấy năm.



Dư Uyển Uyển có nghe anh họ nói, công ty kiếm được tiền, lễ mừng năm mới sẽ được bao lì xì dày.



Nhưng ở học viện Hí kịch phải nói nổi tiếng nhất lại là Phương Dật Thần. Bộ phim “Cầu Hiệp Đại Tống” lập tức đẩy Phương Dật Thần vốn có sẵn khí chất rất đặc biệt, tính tình trầm tĩnh ít nói, hơi có vẻ chán chường lên vị trí tiểu sinh[1] nổi tiếng.



[1] Tiểu sinh: vai nam trẻ tuổi



Phương Dật Thần cũng có rất nhiều fan, mặc dù không nổi bằng cậu Anh nhưng cũng không tệ lắm.



Tục truyền Phương Dật Thần là thuộc phái hành động, trong “Cầu Hiệp Đại Tống” có rất nhiều động tác nguy hiểm, đều tự mình ra trận cả. Cộng thêm bản thân anh ta cũng có nền tảng võ thuật, lại am hiểu đá bóng bóng rổ gì đó. Mặc dù diễn xuất vẫn còn ngây ngô nhưng mọi phương diện khác đều được thông qua.



Sau khi Phương Dật Thần vào học đại học không lâu thì nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong đám sinh viên mới học viện Hí kịch.



Các bạn học đều nói mặc dù bạn học Phương nổi tiếng, nhưng cuộc sống lại khiêm tốn kín đáo, con người cũng rất lễ phép, hoàn toàn không có thói xem thường người khác của ngôi sao lớn, nhân phẩm rất đáng được khen ngợi.



Huống chi Phương Dật Thần được Bành gia thưởng thức, sớm đã ký hợp đồng với văn phòng của Bành gia. Quay xong “Cầu Hiệp Đại Tống”, đang bắt đầu chuẩn bị quay phim mới.



Mặc dù Phương Dật Thần rất bận, nhưng vẫn cố gắng chú ý đến công việc và bài vở. Anh ta rất nghiêm túc với bài vở của mình, học kém môn nào cũng biết đi tìm giáo viên bổ túc. Ngay cả chủ nhiệm của khoa cũng chính miệng nói, Phương Dật Thần là một hạt giống tốt.



Bên kia, Dư Uyển Uyển chuyên ngành Kịch sân khấu cũng rất nổi tiếng. Chỉ là so với Phương Dật Thần thì kém hơn một bậc.



Hơn nữa cô ký hợp với công ty giải trí Apple, đây là một công ty rất nhỏ, người cung cấp kinh tế cho cô vẫn là thân thích của cô. Thân thích của cô trực tiếp thi hành sách lược bảo vệ cô, gần như hoàn toàn không lăng xê cô, để cô an tâm học ở trong trường học. Như vậy cũng không có gì là không tốt, nếu làm không tới nơi tới chốn, Dư Uyển Uyển cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Ai biết bốn năm sau sẽ như thế nào chứ?



Hơn nữa, Hoắc Lỗi khoa Diễn xuất năm thứ ba, cái tên kia đã sớm được gọi là thiên tài rồi, rất được các giáo viên tán thưởng yêu thích.



Lúc này Hoắc Lỗi cũng nổi tiếng rồi. Chỉ là, nổi tiếng thì sao chứ?



Tên Hoắc Lỗi kia chọn kịch bản rất gay gắt, còn vô cùng thích phim nghệ thuật ít người xem, loại hàng này hết thuốc chữa rồi. Trông cậy vào anh thì sau này sẽ thế nào? Vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều nhỉ?



Hoắc Lỗi bị mọi người cưỡng chế từ bỏ trị liệu lúc này đang mặc đồ thể thao màu nổi ngồi xổm ở cạnh tường tán gẫu với Dư Uyển Uyển.



“Không phải anh không quay quảng cáo sao?” Dư Uyển Uyển nhìn thấy Hoắc Lỗi thì kinh ngạc. Cái tên này xưa nay đi trên con đường nghệ thuật, tại sao lại bắt đầu nhận quay quảng cáo rồi? Đầu óc thông suốt, hay ăn trúng đồ hỏng nào?



“Còn không phải do anh Lượng sắp xếp sao?” Hoắc Lỗi hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút cô đơn, nhưng rất nhanh chóng phấn chấn trở lại.



“Anh Lượng? Anh của em? Anh của em giới thiệu công việc cho anh?” Dư Uyển Uyển càng kinh hãi hơn. Cố Lượng và Hoắc Lỗi thông đồng với nhau từ khi nào thế.



“Ừm nè, anh ký hợp đồng với anh Lượng rồi.” Hoắc Lỗi thản nhiên nói.



“Ký hợp đồng? Anh ký hợp đồng với công ty bọn em rồi hả?” Hai mắt của Dư Uyển Uyển trợn tròn cả lên. Làm cổ đông sao cô lại không biết, công ty của cô ký hợp đồng với người mới? Huống chi người mới còn là Hoắc Lỗi – đại sát khí tương lai?



“Đúng vậy, anh ký với Apple rồi. Anh cảm thấy con người của anh Lượng không tệ. Anh Bảo cũng nói, anh Lượng là người thành thật, chắc chắn sẽ không khiến anh em chịu thiệt. Sau đó, anh Lượng kéo anh đi ăn cơm, điều tra cuộc sống của anh một chút. Anh cảm thấy anh ấy nói rất đúng, cho nên liền ký hà.” Hoắc Lỗi cúi đầu nhìn giầy thể thao của mình.



“Tán gẫu cái gì?” Còn điều tra cuộc sống? Dư Uyển Uyển thật sự rất tò mò.



“Là trách nhiệm của một người đàn ông. Nếu ngay cả chính bản thân mình cũng ăn không đủ no thì dựa vào cái gì mà mạnh miệng nói mang lại hạnh phúc cho con gái nhà người ta.” Cho dù cô gái ngốc kia bị em lừa, bằng lòng đi theo em chịu tội. Nhưng người nhà của cô ấy có thể yên tâm sao?



Là một người đàn ông chẳng lẽ em không chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình sao? Đừng hở một chút là lấy ước mơ ra nói chuyện. Kiếm tiền và ước mơ của em có thể hỗ trợ lẫn nhau sao?



Nhìn dáng vẻ văn nghệ nhức trứng của em đi, anh rất muốn đánh cho em một trận đấy! Làm anh trai, muốn đồ quỷ không đáng tin cậy như em theo đuổi em gái anh, nói cho em biết nhé, nằm mơ giữa ban ngày đi!
Không thể không nói, đây là một niềm vui bất ngờ rất lớn.



Tổng giám đốc Giang nghĩ, chỉ cần con trai theo đuổi được cô bé này là thành công rồi.



Điều kiện gia đình của cô bé hoàn toàn là mây bay, chỉ cần nhân phẩm không tệ, không làm tổn thương đến con trai bà là được.



Mặc dù theo đuổi con gái người ta rất khó khăn, hơn nữa phải chuẩn bị thời gian chiến đấu anh dũng thời gian dài. Nhưng bà lại cảm thấy con trai của mình càng ngày càng tốt lên. Lúc nghỉ hè còn chủ động chạy đến công ty thực tập.



Không thể không nói, đây cũng là một bước tiến.



Cho nên bà mới bắt đầu lén lút qua lại với Khâu Vân Vân, thăm dò lai lịch của đối phương trước. Sau đó bà phát hiện đối tượng con trai mình thầm mến là một cô gái tốt, hơn nữa gia giáo rất nghiêm.



Có điều Khâu Vân Vân dùng cách giáo dưỡng tiểu thư khuê các để nuôi dậy con gái thật sự không phải rất độc đáo sao?



Cho nên nói, lo lắng của Dư Uyển Uyển đều không cần thiết. Tổng giám đốc Giang đã mở rộng cửa chính, chuẩn bị lúc nào cũng có thể cưới cô vào cửa.



Mặc dù ở nơi khoé mắt của Tổng giám đốc Giang có nếp nhăn không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, nhưng nhìn dáng vẻ của bà ấy thì chỉ như hơn ba mươi tuổi thôi. Tổng giám đốc Giang có khí chất lại xinh đẹp, mặc đồ công sở chỉnh tề, trên người mang theo một loại khí chất của người có vị trí tối cao của quyền lực. Vừa nhìn đã biết là một Tổng giám đốc.



Một Tổng giám đốc Giang như vậy lại vô cùng hòa ái với Dư Uyển Uyển, thậm chí còn mang theo khuôn mặt tươi cười nhã nhặn.



“Bộ phim mới của cháu dì rất thích.”



“Dạ? Dì nói “Thầy giáo Toàn Phong” sao?” Dư Uyển Uyển không nhịn được hỏi.



“Đúng vậy. Ngày nào Tinh Tinh cũng xem, cho nên dì cũng xem một lát. Sau đó thì phát hiện bộ phim này rất hay. Rất nhiều cha mẹ đều đòi hỏi bọn trẻ, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ mặc chúng nó. Đợi đến lúc muốn bù đắp thì đã muộn rồi.” Tổng giám đốc Giang nói, nhìn Giang Tinh Thần đang cúi đầu ăn cơm nói. Từ sau khi Giang Tinh Thần hiểu chuyện thì chưa từng trao đổi cùng bà. Có việc gì đều liên hệ với thư ký của bà. Cho dù bà có kêu anh đến trước mặt, đứa bé này cũng không nói lời nào.



Anh là một thiên tài, chỉ là khi còn nhỏ đã đóng cửa thông đường với mẹ của mình.



Con gái của bà từ khi rất nhỏ đã bắt đầu phản nghịch, tựa như Tiểu Tặc Miêu trong phim, dùng cách làm chuyện xấu để cố gắng dẫn dắt sự chú ý của mẹ. Kết quả mẹ bận đến mức quên cả cô ấy, Thần Hi lại không gặp được thầy giáo độc lạ như cậu Anh.



Vì vậy Thần Hi trở thành chị đại trong trường học, không ngừng đánh nhau gây chuyện, thậm chí là bị đuổi học.



Tổng giám đốc Giang phát hiện mình có vấn đề, khi phát hiện ra thì đã trễ rồi. Lúc bà muốn bù đắp thì bọn nhỏ đều đã trưởng thành.



Cho tới bây giờ, bà chỉ có thể yêu thích Dư Uyển Uyển, bà cũng hoàn toàn xác định yêu thích đứa bé yên tĩnh nghe lời này. Nếu bà không thích Dư Uyển Uyển, chắc chắn con trai của bà sẽ không chút do dự mà vứt bỏ bà. Đây là chuyện bi thương biết bao.



Nhớ tới những chuyện này, thái độ của Tổng giám đốc Giang đối với Dư Uyển Uyển càng dịu dàng hơn.



“Làm diễn viên rất cực khổ. Có rất nhiều người đều không kiên trì tới cùng. Dì cũng đã từng từ bỏ sự nghiệp diễn dịch của mình. Qua một thời gian dài thì lại thấy hối hận, hy vọng cháu có thể tiếp tục kiên trì chứ?”



“Dạ?” Nghe xong lời của Tổng giám đốc Giang, Dư Uyển Uyển sợ ngây người. Sự nghiệp diễn dịch?



Cô thật sự thấy Tổng giám đốc Giang rất quen mặt, chỉ là cô hoàn toàn không nhớ ra bà ấy là ai?



Dư Uyển Uyển còn đang ngẩn người, bên kia Giang Tinh Thần cực kỳ quan tâm mà nhắc nhở cô.



“Mẹ tớ từng quay một bộ phim truyền hình, là “Kính Hoa Duyên”, từng được giải Nữ chính xuất sắc nhất của Phi Thiên lần thứ nhất.”



Giang Tinh Thần vừa nói xong, Tổng giám đốc Giang suýt chút nữa bị cảm động đến khóc. Thì ra đứa bé này vốn cũng không hoàn toàn không để ý đến bà. Chỉ là nó đang đóng cánh cửa con đường tình cảm nào đó, không muốn trao đổi với bà thôi. Trong lòng nó, nó vẫn để ý đến bà.



Bên kia, Dư Uyển Uyển đã khiếp sợ đến mức không thể nào tự lo liệu được.



Ảnh hậu Thị hậu là rau cải trắng sao? Hôm nay cô lại quen biết với Thị Hậu của giải Phi Tiên lần thứ nhất? Là mẹ của bạn trai cô!