Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 45 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Kể từ sau khi Dư Uyển Uyển liên tục bị đả mấy kích, cả người đều ngơ ngác.



Tổng giám đốc Giang im lặng nhìn Dư Uyển Uyển sau khi biết mình cũng từng là minh tinh thì có chút ngu ngốc. Là vì sùng bái mình sao?



Không thể không nói, Tổng giám đốc Giang từng là ngôi sao điện ảnh lưu danh lịch sử trên màn ảnh. Những năm 80, Tổng giám đốc Giang chính là nữ thần danh xứng với thực. Chỉ là khi đó mọi người đều không nói như vậy.



Tổng giám đốc Giang đột nhiên cảm thấy có chút sốt ruột, đứa bé Dư Uyển Uyển nhìn thế nào cũng thấy không nhạy bén lắm.



Con trai của bà đã không hiểu đối nhân xử thế rồi, sau này cặp vợ chồng son này phải sống thế nào, ai đến làm chủ quản lý việc nhà đây?



Chỉ là nghĩ đến những chuyện này dường như sớm quá rồi. Ít nhất Tổng giám đốc Giang có thể vì con trai của mình là tiếp tục lèo lái thêm ba mươi năm. Hơn nữa cô con gái của bà kể từ khi đưa ra nước ngoài thì dường như càng ngày càng xuất sắc hơn. Bây giờ nhìn thấy Thần Hi, Tổng giám đốc Giang sẽ lại nhớ tới khi mình còn trẻ cũng dám liều lĩnh xông lên. Tương lai của Thần Hi chắc chắn không thành vấn đề.



Tương lai cho dù Tinh Thần thế nào, Thần Hi cũng sẽ không bỏ mặc em trai của nó.



Nghĩ tới đây, rốt cuộc Tổng giám đốc Giang cũng tỉnh táo được chút.



Sau đó, Tổng giám đốc Giang bá đạo thành thục giỏi giang làm một chuyện vô cùng truyền thống, đeo một chiếc vòng ngọc vào cổ tay của cô gái nhỏ.



Dư Uyển Uyển vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, lúc được đeo vòng tay mới phản ứng lại. Khi muốn tháo chiếc vòng ra, Tổng giám đốc Giang cũng rất bá đạo xụ mặt xuống. Cháu không cần quà của dì chính là không nể mặt dì.



Bên kia đầy tớ của Dư Uyển Uyển cũng nói với cô: “Nhận lấy đi. Mẹ tớ thích tặng quà gặp mặt.”



“…”



Câu nói của Giang Tinh Thần là giải vây cho Dư Uyển Uyển, nhưng lại khiến sắc mặt của Tổng giám đốc Giang đen lại.



Ai thích tặng quà gặp mặt hả? Với thân phận bây giờ của bà đã không cần tặng quà rồi đó biết chưa hả?



Tóm lại, lần đầu gặp phụ huynh, dường như Tổng giám đốc Giang rất hài lòng với Dư Uyển Uyển. Ngốc một chút cũng tốt, con trai của bà sẽ không chịu thiệt thòi.



Đợi đến lúc trên đường đi về, Dư Uyển Uyển mới phản ứng lại. Hình như cô chưa đồng ý chính thức hẹn hò với Giang Tinh Thần thì phải? Không phải vẫn còn đang theo đuổi sao?



Sao chuyện lại phát triển đến mức này rồi?



Ba mẹ hai bên đều thừa nhận đối phương?



Vậy bước tiếp theo có phải người thân hai bên cùng tụ tập ăn một bữa cơm, bàn bạc chút chuyện kết hôn không?



Nghĩ tới đây, cả người Dư Uyển Uyển đều không ổn. Gần đây dường như cô càng ngày càng không theo kịp trào lưu phát triển rồi.



Kết quả Dư Uyển Uyển vừa về đến nhà, Khâu Vân Vân tinh mắt phát hiện “quà gặp mặt” của Tổng giám đốc Giang.



Ngay tại chỗ bắt lấy Dư Uyển Uyển sỉ vả một trận.



Kết luận chính là, “Ngốc chết con ngốc chết nha đầu con, bán mình đi mà cũng không biết nữa. Gặp chuyện không biết động não chút sao? Con thật sự quyết định cột mình trên một chiếc thuyền hả? Làm việc không biết nhìn trước nhìn sau, ít nhất cũng phải quan sát thêm mấy năm đã chứ.”



“…”



Kết quả ba Dư vừa về đến nhà thì nhìn thấy con gái đáng yêu của mình như bó cải thìa bị vợ đại nhân phạt đứng. Vừa định khuyên mấy câu, quả nhiên lại bị vợ không khác gì “cố tình gây sự” công kích, “Ông làm ba kiểu gì vậy? Con gái quen bạn trai mà cũng không biết nói nó à?”



“…” Lúc học đại học không cố gắng tìm đối tượng, sau này đi làm bị xem là gái ế cũng sẽ bị ghét bỏ đấy có biết không? Nếu không phải lúc trước gặp gái ế Khâu Vân Vân thì ông cũng cô đơn cả đời rồi. Nhưng lại không thể quang minh chính đại đứng về phía con gái.



Không biết phải làm gì, ba Dư chỉ có thể cô đơn đi vào phòng bếp. Không dễ gì đến cuối tuần, phải nhanh chóng làm mấy món ngon bồi bổ cho con gái. Vợ làm việc cả một tuần cũng rất cực khổ, cũng phải bồi bổ thật tốt cho vợ yêu.



Chủ nhật, hiếm khi Dư Uyển Uyển có thời gian rảnh đi thăm anh họ, nhìn xem sự phát triển mới của công ty.




Cô nhìn như đáng yêu nhưng lại như ma quỷ xé nát hy vọng cuối cùng của anh ta.



“Anh sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Anh sẽ chứng minh anh mới là người thích hợp với em nhất.” Phương Dật Thần thì thào như tự nói.



Lập tức, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, thậm chí mất đi toàn bộ sức lực.



“Không cần. Tôi đã chọn xong rồi. Đời này kiếp này, cậu ấy không rời đi tôi không vứt bỏ. Về phần anh thế nào thì là chuyện của người khác.” Dư Uyển Uyển cực kỳ lạnh lùng cho anh ta một kích trí mạng.



Sau đó mặt không đổi sắc đi ngang qua người anh ta. Để lại cho anh ta một tàn ảnh không rõ.



Có đôi khi, con gái không thích bạn, thì chính là không thích bạn. Không hề liên quan đến chuyện bạn có xuất sắc hay không.



Cậu thiếu niên đeo mắt kính đứng đối diện với anh, vừa nãy âm u ảm đạm, lúc này lại như con chó săn nhỏ được bà chủ khen thưởng, dựng đứng lỗ tai lên, mở bốn vó ra, vui vẻ chạy về phía Dư Uyển Uyển.



Hiển nhiên, lần cạnh tranh này anh mới là kẻ thắng, cuối cùng lão gia Uyển Uyển của anh vẫn chọn anh.



Mặc kệ anh kém cỏi cỡ nào, mặc kệ anh có ưu thế sở trường hay không, mặc kệ người khác nói cái gì, Uyển Uyển nói anh chính là bạn trai mà cô muốn cùng trải qua kiếp này! Vậy anh chính là bạn trai của cô!



Bạn trai đấy, anh không rời đi cô không vứt bỏ, đời này kiếp này!



Sao anh có thể rời khỏi cô chứ? Anh đâu phải đồ ngốc. Anh có chết cũng quyết không buông tay!



Cậu trai trẻ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dư Uyển Uyển, sau đó ỷ vào chiều cao xách ba lô lớn sau lưng Uyển Uyển. Sau đó lấy ly nước gấu nhỏ ra đưa cho cô.



Dư Uyển Uyển nhìn anh một cái, sau đó không nói lời nào, chỉ nhận lấy cái ly, uống một ngụm.



Đôi tình nhân trẻ tuổi này không nói lời nào, chỉ vai kề vai đi đến ký túc xá nữ.



“Chờ tớ, tớ nhất định sẽ trở thành người xứng với cậu. Cậy sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tớ xin thề!” Giang Tinh Thần lại vụng trộm lập lời thế với chính mình.



Lúc này, anh đeo ba lô màu hồng trên vai, sau đó lấy hết dũng khí nắm lấy ngón tay cô gái.



Cô gái vẫn dùng sức nắm lấy tay anh như trước. Lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, cô cũng thế.



Lần này thật sự sẽ không buông tay. Sẽ không!… Con chó trắng mập nhỏ trong lòng anh đang sung sướng nhảy lên. Anh thỏa mãn nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô.



Tình yêu của bọn họ, chính thức bắt đầu. Bọn họ đều là thủy thủ thực tập, cho nên nhất định phải không ngừng cố gắng, mới có thể để thuyền của bọn họ chạy trên chặng đường chính xác.



Cố tình lúc này, lại có người rất không thức thời mà quấy rầy người khác yêu đương.



“Này, Dư Uyển Uyển em là cầm tinh con rùa hả? Sao lề mề thế? Rõ ràng anh Lượng nói em về trường từ sớm rồi mà. Mau lên, anh Bân có chuyện muốn nói với em.” Hoắc Lỗi hấp tấp nhìn Dư Uyển Uyển. Không hề có chút cảm giác quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị bò đá.



Giang Tinh Thần giống như bị kinh sợ, muốn thu hồi móng vuốt của mình. Nhưng tay của anh lại bị Dư Uyển Uyển cầm quá chặt.



“Chuyện gì vậy?” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh mà nhìn Hoắc Lỗi. Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng, tựa như mặt của mình đang thiêu đốt vậy.



Đáng tiếc, cái bọn họ để ý là lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay nhau. Tên ngốc thần kinh thô Hoắc Lỗi kia thì hoàn toàn không nhìn thấy.



“Phim điện ảnh mới của chúng ta á. Ngốc nạ. Bộ phim này chắc phải quay rất lâu. Em còn không mau lên.” Hoắc Lỗi cực kỳ không nhịn được nhìn Dư Uyển Uyển. “Anh Bân muốn nói chuyện với chúng ta, sau đó sẽ đi tìm anh Anh.”



Năm nay Trang Hiểu Bân chính thức thi đậu nghiên cứu sinh. Bọn họ vẫn ở cùng một trường, chỉ là tương đối ít gặp mặt.



Thế nhưng, Giang Tinh Thần lại rất thân quen với Trang Hiểu Bân. Bởi vì thỉnh thoảng Trang Hiểu Bân sẽ lên lớp của Giang Tinh Thần dạy thay.



Trang Hiểu Bân rất bận rộn, bận rộn làm đề tài lý luận, đồng thời lại bận rộn chuẩn bị phim điện ảnh của mình.