Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 46 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Bộ phim mới của đạo diễn Trang Hiểu Bân vẫn theo phong cách của “Lạc Đường”. Nói về phiền não trưởng thành của thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì, bối rối trong tương lai, náo nhiệt không yên trong cuộc sống.



Tâm trạng và trách nhiệm trưởng thành khẩn cấp không ngừng va chạm nhau. Đồng thời lại trộn lẫn khác biệt khu vực tình người và biến đổi thời đại. Đồng thời cũng thăm dò bí mật trưởng thành, người nhà hiểu rõ lẫn nhau.



Kịch bản này được Trang Hiểu Bân phó thác rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Anh dùng hai năm, không ngừng thông qua những cuộc trò chuyện với bạn bè, tham khảo và chỉnh sửa kịch bản này.



Ngay cả Dư Uyển Uyển cũng từng kể cho anh nghe về mâu thuẫn giữa bản thân và mẹ của mình.



Nhiều khi, chỉ có trưởng thành mới có thể hiểu nỗi khổ tâm của ba mẹ. Lúc học cấp Hai, Dư Uyển Uyển đã từng cảm thấy mẹ chính là kẻ địch của cô…



Những tình cảm chân thật này đều được Trang Hiểu Bân sưu tập lại, đặt ở trong một bộ phim điện ảnh có tên là “Đường Về”, còn có một cái tên nữa là “Đường Về Nhà”.



Mỗi một ngôi nhà, đều sẽ có một người vẫn luôn cho rằng mình cô đơn lẻ bóng. Ở trong thành phố lớn phồn hoa rực rỡ, nhưng lại không phải là nhà của mình, mình chỉ là khách qua đường của thành phố này…



Vì vậy, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không ngừng cố gắng kiếm tiền, mơ ước sau này mua được một căn nhà lớn, quen biết một cô gái tốt xây dựng một gia đình mới…



Có người muốn cố gắng kiếm tiền, sau đó mang theo tiền vinh quy quê cũ, ở quê nhà phụ dưỡng cha mẹ thật tốt…



Có người có nhà ở đây, nhưng vì mâu thuẫn với người trong nhà mà không ngừng nghi ngờ nhà kia có phải là nhà của mình hay không. Mình có phải là con ruột của hai người bọn họ không…



Mở đầu của “Đường Về”, nhân vật chính là thiếu niên mười tám tuổi ở thành phố nhỏ, vì tranh cãi ầm ĩ với cha già tính khí nóng nảy, nát rượu của mình mà hờn dỗi lên xe lửa đi đến thành phố lớn.



Cậu cố gắng tìm kiếm người mẹ rời nhà tám năm trước ở trong biển người mênh mông…



Tiểu Hàng hoa mắt chóng mặt mất đi phương hướng trong cảnh đèn màu rực rỡ về đêm. Trên người rất ít tiền, cũng không có chỗ đặt chân.



Rơi vào đường cùng, Tiểu Hàng đi làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng bao ăn ngủ kiếm chút tiền lương. Chỉ có thể chạy đi tìm tung tích của mẹ trong ngày nghỉ, Tiểu Hàng từng nhận được thư của mẹ, địa chỉ không rõ, nhưng ở ngay trong thành phố lớn này…



Ở trong nhà hàng nhỏ, Tiểu Hàng quen biết một cô bé học lớp mười hai, tên Tiểu Tĩnh.



Tiểu Tĩnh tình cờ phát hiện lúc mình của mình khi còn trẻ là một người mẹ hoàn toàn trái ngược trong ký ức của mình.



Cơn ác mộng không ngừng dây dưa, khiến cho Tiểu Tĩnh sinh ra một ảo giác hoang đường. Mẹ của cô là do yêu quái biến thành.



Cho dù cô không ngừng tự nói với mình, không nên suy nghĩ bậy bạ. Nhưng điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, áp lực học hành mỗi lúc một tăng. Ba của Tiểu Tĩnh không thể không dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý…



Tuy nhiên Tiểu Tĩnh lại lén lút chuẩn bị kế hoạch bỏ nhà trốn đi…



Khi Tiểu Tĩnh đang phiền não, bắt đầu chạy trốn khỏi trường luyện thi, đi lại ở trong thành phố với Tiểu Hàng, dán đủ loại thông báo tìm người…



Tiểu Hàng cũng bắt đầu từ từ kể cho Tiểu Tĩnh nghe ký ức và sự nhớ nhung của mình về mẹ…




Dư Uyển Uyển trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Lỗi.



Hai năm trước, bọn họ cùng nhau ở trong thành Cổ quay “Lạc Đường”, diễn một đôi tình nhân trẻ tuổi.



Khi đó, Dư Uyển Uyển cảm thấy Hoắc Lỗi chỉ rất có thiên phú diễn xuất. Cô chắc hẳn cũng không kém hơn anh bao nhiêu.



Nửa năm trước, bọn họ hợp tác trong “Thầy giáo Toàn Phong”. Dư Uyển Uyển vốn cho là mình diễn rất thuận lợi rồi, cô rất hài lòng với diễn xuất của mình.



Cô hăng hái sức sống, không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ. Thậm chí khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình đã đè Hoắc Lỗi xuống rồi. Ít nhất trong cảnh đối diễn giữa Tiểu Tặc Miêu và Lâm Đản Đại, cô vẫn luôn chiếm lấy ưu thế.



Đến lúc này, cô lại phát hiện…



Cậu con trai bị kích động do Hoắc Lỗi diễn lại không hề thất sắc trước người cha nghiện rượu do chú Đới diễn. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của chú Đới đều là diễn. Nhưng Hoắc Lỗi trời sinh thông minh, cảm xúc của anh với cuộc sống, sự khác biệt của vai diễn đều tự mình lý giải một cách độc đáo. Cùng lúc đó, loại diễn xuất độc đáo này cũng đang không ngừng thành hình…



Trong ánh mắt của Hoắc Lỗi có hi vọng, mỗi nhất cử nhất động của anh đều là Tiểu Hàng. Anh đã hoàn toàn dung hợp mình và Tiểu Hàng vào một chỗ.



Hoắc Lỗi giống như một viên đá quý nhìn như bình thường, dù đặt anh ở đâu, đặt ở trên người ai, anh cũng sẽ không mất đi ánh sáng rực rỡ của bản thân mình.



Dư Uyển Uyển đột nhiên phát hiện, Hoắc Lỗi vẫn luôn bị cô xem thành đối thủ trong lúc vô tình đã vượt xa cô rồi…



Cô cho rằng diễn xuất của mình đã không tệ rồi. Hơn nữa bắt đầu tích được một chút thành tựu mà đắc chí. Còn Hoắc Lỗi lại có thể sánh vai đứng bên cạnh chú Đới.



Một trận gió lạnh thổi qua đỉnh núi, Dư Uyển Uyển đột nhiên bị thổi cho tỉnh lại.



Trên con đường diễn dịch này, ai cũng cố gắng không ngừng phấn đấu, không ngừng tìm kiếm con đường diễn dịch thuộc về mình, mới có thể có cơ hội thành công.



Lúc này, anh họ của Dư Uyển Uyển là giám đốc của Apple, cung cấp tất cả đủ loại điều kiện tiện lợi cho cô. Lão sư Phùng là mẹ nuôi của cô, vẫn luôn dẫn dắt cô, trợ giúp cô trên con đường diễn nghệ. Cô quen biết anh Anh, nói một câu không dễ nghe chính là, sau này cô có rất nhiều cơ hội nhận được đủ loại vai diễn trong phim truyền hình của anh Anh. Cô được anh Bân anh Bảo xem thành em gái… bọn họ đều sẵn lòng cho cô cơ hội. Hoắc Lỗi xem cô như bạn bè, sẵn lòng đè ép diễn xuất của mình mà phối hợp với cô!



Không biết từ lúc nào, dưới chân của Dư Uyển Uyển như đã xếp đặt xong trận mê cung. Tựa như mỗi một con đường đều là đường tắt, tùy ý để cho cô chọn một điểm cuối cực kỳ dễ đi.



Có người thân bạn bè chăm sóc, đường đi cuộc đời này của cô đột nhiên trở nên thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều. Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, cho dù tuyến đường có thay đổi thế nào, đường đến thành công chỉ có một con đường.



Chỉ có không ngừng tích lũy, tôi luyện diễn xuất cho chính mình, cô mới có thể đi đến đỉnh núi được!



Dư Uyển Uyển đứng ở sườn núi nhìn xuống, đột nhiên phát hiện cô đã sợ tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh.



Thì ra không biết từ lúc nào cô đã kiêu ngạo, cũng trở nên táo bạo hơn.



Muốn nhận được thành quả về mặt sự nghiệp, bắt đầu từ bây giờ phải không ngừng cố gắng, mỗi giây mỗi phút đều không thể buông lỏng. Không thể kiêu ngạo, phải một lòng khiêm tốn, không ngừng học tập các tiền bối và các bạn bè cùng thế hệ. Trên con đường của mỗi người đều có quang điểm độc đáo riêng của mình.



Điểm đến của cô, có lẽ cần phải rất lâu mới có thể tìm được!