Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 49 :

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Editor: L.N.H.T



Khác biệt lớn nhất của kịch sân khấu và kịch ảnh thị[1] chính là, kịch sân khấu sau khi diễn viên lên sân khấu thì nhất định phải một lần là qua, diễn viên kịch ảnh thị có thể có vô số cơ hội NG. Người khống chế kịch ảnh thị là đạo diễn, diễn viên cần phải phù hợp với yêu cầu của đạo diễn. Còn kịch sân khấu thì sau khi lên sân khấu sẽ nhìn phát huy cá nhân của diễn viên.



[1] Ảnh thị: điện ảnh và truyền hình



Làm một diễn viên kịch của thế hệ trước, sau khi lão sư Phùng biết Dư Uyển Uyển gia nhập đoàn vũ kịch của trường học thì cảm thấy vui mừng lại xót xa trong lòng.



“Con thật sự thích sao?” Lão sư Phùng kéo tay con gái nhỏ, không nhịn được hỏi lại lần nữa.



“Con thích ạ.” Dư Uyển Uyển ngơ ngẩn nhìn bà. Cô đã từng xem như mình tiến vào giới điện ảnh và truyền hình là để kiếm sống. Hiện tại cô đã thay đổi hoàn cảnh của người thân. Rốt cuộc cô cũng đốt cháy lên nhiệt huyết với kịch sân khấu.



Lão sư Phùng thấy cô như vậy, bà vẫn có chút cảm giác rối rắm. “Dù sao con cũng còn trẻ mà? Chỉ là mẹ nuôi muốn nói cho con biết, kịch sân khấu không phải là công việc có thể nuôi sống con. Con nên chuẩn bị sớm đi.”



Lão sư phùng nói với tư cách xem mình là diễn viên kịch cả đời. Bà diễn cả một đời, sắp về hưu mới tìm được vị trí của mình ở giới điện ảnh và truyền hình. Từ không có danh tiếng gì, trở thành mẹ già, bà cụ khán giả quen thuộc.



Sống mấy thập niên đương nhiên bà biết cái nghề này là lấy trứng chọi đá, càng ngày càng suy tàn. Chỉ là bà vẫn tha thiết với sân khấu, cho nên bà không thể nói ra những lời gièm pha cái nghề này, ngăn cản quyết định của bé con.



Dưới cái nhìn vô cùng lo lắng của bà, Dư Uyển Uyển vô cùng cao hứng vẫy tay chào tạm biệt bà, sau đó rời khỏi nhà bà.



Cô tựa như một con nai con mới đi ra khỏi rừng rậm, đang dư thừa tinh lực, cảm xúc dâng trào chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm lớn của mình.



Lão sư Phùng lo lắng cho sự lựa chọn của cô.



Thế nhưng khi về đến nhà, nghe thấy cô nói muốn đi diễn kịch sân khấu thì người trong nhà lại không có ý kiến gì.



Trên thực tế, Khâu Vân Vân cảm thấy so với kịch ảnh thị thì kịch kịch sân khấu càng cao thượng hơn. Hơn nữa bây giờ bà buôn bán rất tốt, bắt đầu làm đồ cưới cho con gái rồi. Khi Khâu Vân Vân còn nhỏ tận mắt nhìn thấy mẹ của bà vì cuộc sống mà bán hết những thứ tổ tiên để lại. Cuối cùng chỉ chừa lại cho bà một hộp trang sức trống rỗng, còn là chị của bà nhường cho bà.



Cho tới bây giờ, Khâu Vân Vân có thêm niềm vui mới, chính là lấp đầy hộp trang sức kia một lần nữa để lại cho con gái của mình.



Kể từ khi bên cạnh Dư Uyển Uyển có thêm một tiểu Giang, Khâu Vân Vân đã không còn suy nghĩ đến chuyện để con gái của mình làm minh tinh gả vào nhà giàu có nữa.



Dư Uyển Uyển làm diễn viên phim điện ảnh hay làm diễn viên kịch sân khấu đều được cả. Cứ chiều theo sở thích của bé con thôi?



Mặc dù Cố Lượng có chút kinh ngạc với lựa chọn của em gái nhà mình, nhưng làm anh trai cũng không ngang ngược ngăn cản quyết định của cô. Cùng lắm thì điều chỉnh lại thời gian, cố gắng sắp xếp công việc diễn dịch của Dư Uyển Uyển. Suy cho cùng thì Dư Uyển Uyển vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ công việc đóng phim của mình! Cô còn rất trẻ, tương lai cô muốn làm công việc gì, hiện tại nghĩ đến chuyện đó còn quá sớm rồi.



Về phần ba Dư? Con gái vui vẻ, vợ yêu vui lòng, ông sẽ không có ý kiến. Lúc ông có thể quyết định việc nhà, dường như chỉ có mỗi ở phòng bếp.



Trong trường học, thái độ của mọi người đối với chuyện này lại hoàn toàn trái ngược. Trên thực tế, lúc sự nghiệp của Phương Dật Thần như mặt trời ban trưa, Dư Uyển Uyển “rụng” xuống, dấy lên một trận gió tanh mưa máu.



Các học sinh bởi vì Dư Uyển Uyển lên con tàu cướp biển của đàn chị Hướng San mà triển khai thảo luận sôi nổi.



Từ sự tất yếu của kịch sân khấu, đến so sánh diễn viên kịch sân khấu và diễn viên phim ảnh, lại đến sự tồn tại không thể thiếu của chuyên ngành Kịch sân khấu ít được chú ý ở trong trường học… cuối cùng, thậm chí có người bắt đầu thảo luận giấc mộng của thanh niên thời nay cùng khoảng cách với hiện thực. Ở trường học có nên tiêu xài thanh xuân của mình, hay là chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai phía trước.



Lập tức trong trường học ai cũng đều tham gia vào cuộc thảo luận lớn này. Ngay cả các thầy cô giáo cũng bắt đầu chú ý tới đoàn kịch Ngũ Đóa tự cấp vốn tổ chức của Hướng San ở trong trường học. Toàn đoàn cộng lại chỉ mới mười mấy người, dường như ai cũng đều rất có cá tính.



Thật ra các thầy cô chuyên ngành Kịch sân khấu cũng rất ủng hộ đoàn kịch Ngũ Đóa. Có một vài giáo sư lớn tuổi nằm mơ cũng muốn để kịch sân khấu nước Hoa làm rạng rỡ truyền thống.



Ở Đảo quốc[2] có một đoàn ca kịch vang danh toàn thế giới, gần như có thể xem như là quốc tuý[3].



[2] Đảo quốc: là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Bạn nào muốn biết kỹ càng hơn thì tra GG nhé.



[3] Quốc túy: tinh hoa văn hóa của đất nước.



Kịch sân khấu nước Hoa to lớn đang không ngừng suy tàn. Nam chính của kịch ba-lê ở Đế Đô nhiều lần theo đoàn đi diễn các vở kịch diễn kinh điễn của Châu Âu mà nổi tiếng. Trở lại trong nước, diễn xong một bộ kịch lại không có ai nhận ra anh ta.



Thầy cô giáo chuyên ngành Diễn xuất phim ảnh vì hai hạt giống tốt là  Hướng San và Dư Uyển Uyển dấn thân vào kịch sân khấu mà không khỏi thổn thức.


Đã từng là người yêu của nhau, hiện tại lại cướp đi công việc của ông. Trong lúc bức bách, Krogstad không thể không làm ra vài chuyện xấu.



Thúc đẩy theo tình tiết, hai người đối thoại, từ tranh cãi châm biếm phàn nàn từ từ trở nên thoải mái.



“Em muốn có một đứa bé để chăm sóc, đúng lúc con của anh cũng cần người chăm sóc. Anh thiếu một người là em, em cũng thiếu một người là anh. Neel, em tin tưởng lương tâm của anh. Có anh, em không sợ gì cả.” Phu nhân Linde dịu dàng cầm tay Krogstad, Krogstad cũng cầm lấy tay bà.



Giờ khắc này, rốt cuộc đôi tình nhân cũng hòa giải, một lần nữa bọn họ tìm được hạnh phúc của mình.



Trên sân khấu đột nhiên vang lên vũ khúc diễn tấu êm ái của đàn chị Chu, phu nhân Linde và Krogstad chậm rãi nhảy múa…



Tựa như tất cả đều trở nên tuyệt vời.



Trong cả vở kịch, các diễn viên đều dùng hết sức lực để biểu diễn, người xem dưới sân khấu lại không ngừng bật cười. Lúc mới bắt đầu, có lẽ các diễn viên đều có chút bị ảnh hưởng. Nhưng theo tiến triển của nội dung vở kịch, thậm chí Dư Uyển Uyển đã quên đi vật dụng sơ sài, quên mất rằng mình đang đứng trên sân khấu, cũng quên luôn người xem.



Sau khi vở kịch kết thức, toàn thể đoàn viên của đoàn kịch Ngũ Đóa đứng ở trên sân khấu nho nhỏ cúi người chào tất cả người xem.



Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt. Thậm chí có một vài bạn học đã quên mất rằng tại sao mình lại huýt sáo.



Không biết bọn họ thưởng thức màn trình diễn của bọn họ hay là vì nhìn thấy có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp mà thấy hưng phấn.



Chỉ là ở trong tiếng vỗ tay như sấm, Dư Uyển Uyển mới phát hiện lần đầu tiên trong đời của cô chính thức lên sân khấu biểu diễn thành công.



Ngày đó, tâm trạng của các đoàn viên đoàn kịch Ngũ Đóa đều rất tốt. Cuối cùng hành trình kịch nói của bọn họ cũng mở đầu tốt đẹp. Sau khi bọn họ ngồi xe về lại trường, đàn chị Hướng không màng đến kinh phí ít ỏi của đoàn kịch dẫn mọi người đến chuỗi nhà hàng nướng ở đối diện trường liên hoan.



Tối hôm đó, các đoàn viên đều uống bia, hưng phấn chia sẻ cảm nhận về biểu diễn lần này.



Lập tức, tất cả mọi người đều biến thành nhân vật chính. Hóa ra biểu diễn kịch sân khấu lại là chuyện vui vẻ hạnh phúc như vậy.



Dư Uyển Uyển bưng cái ly cười ha hả nhìn các đàn anh đàn chị. Cô đột nhiên cảm thấy sau khi sống lại, mình đã quyết định đúng một chuyện. Cô thật sự rất thích các đàn anh đàn chị có cùng chung sở thích này!



Có lẽ cũng là vì những vui vẻ này, Cát Lợi Huy và Lỗ Thiếu Văn luôn bị chèn ép mới không rút lui khỏi đoàn.



Lúc trở về trường học đã là mười giờ. Nếu không phải vì đóng cửa tắt đèn, có lẽ bọn họ sẽ ngồi đến mười hai giờ. Lúc này thời tiết cũng không tốt mấy, trời đã vào thu nên nhiệt độ ban đêm có hơi thấp. Thế nhưng trong lòng mỗi người đều nóng như lửa. Bọn họ không biết tương lai mình sẽ đi hướng nào, nhưng ít nhất bây giờ thật sự rất tốt đẹp.



Lúc vào trường học, từ xa Dư Uyển Uyển đã nhìn thấy Phương Dật Thần mặc âu phục, đang bước xuống một chiếc xe thể thao.



Là một tiểu sinh đang nổi, hẳn là Phương Dật Thần đi tham dự tiệc rượu cao cấp. Cả tối hôm nay anh ta đều ở chung với đám đại gia tinh anh của xã hội, ăn thức ăn tinh xảo, uống rượu ngon thượng hạng. Nhân tiện tán gẫu tìm kiếm cơ hội phát triển thích hợp hơn.



Dễ nhận thấy, cuộc sống như vậy anh ta cũng không thích mấy. Cho nên vừa đi vào trường, tinh thần toàn thân Phương Dật Thần dường như bị trút hết. Chỉ còn lại vẻ mặt mệt mỏi cùng toàn thân mùi rượu. Thậm chí anh ta còn muốn ói, không thể không ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, sau đó lại chậm rãi đi tiếp.



Có lẽ chỉ có ở trong đêm tối, anh ta mới có thể lộ ra cảm xúc chân thật. Ngày thường, nếu anh ta dám tùy ý lộ ra biểu cảm nào thì sẽ bị đám chó săn chụp được, ngày hôm sau trên báo chí sẽ xuất hiện một tin tức, tiểu sinh đang nổi Phương Dật Thần bất kính với tiền bối.



Tất cả mọi người nói anh ta là tiểu sinh đang nổi, quay phim lớn, hợp tác với những lão làng gì gì đó, dường như làm gì cũng rất thành công! Nhưng lại chẳng có ai biết anh ta vất vả thế nào, mệt mỏi ra sao, cực kỳ không thoải mái.



Đột nhiên Phương Dật Thần cảm thấy, thật ra bây giờ anh ta chỉ khao khát có một người ở bên cạnh anh ta. Trong đêm tối mệt mỏi sẽ đưa một ly nước ấm, một cái khăn lông cho anh ta. Khi anh ta khó chịu có thể chia sẻ tâm tình với anh ta. Đáng tiếc, anh ta lại cô đơn tịch mịch. Tương lai của anh ta nhất định phải đi một mình trên con đường đầy khó khăn và chướng ngại.



Nghe một loạt tiếng cười vui vẻ, Phương Dật Thần đi lên trước nhìn.



Đám nữ sinh của đoàn kịch Ngũ Đóa đang chia sẻ niềm vui vẻ cuối cùng của tối nay. Lúc nhìn thoáng qua thấy Dư Uyển Uyển, Phương Dật Thần theo bản năng ngẩng đầu lên.



Lúc này Dư Uyển Uyển cũng rất mệt mỏi, chỉ là tuy mệt nhưng quả thật rất vui vẻ rất thỏa mãn. Bầu không khí giữa cô và các nữ sinh xung quanh đều rất tốt.



Đây chính là sự lựa chọn của cô. Cô không giống anh ta, không dồn hết tâm trí chạy theo danh lợi.



Trong trường học có người nói ở sau lưng, Dư Uyển Uyển đã “rớt” rồi.



Thế nhưng cuộc sống trải qua như thế nào? Chỉ có tự mình biết.