Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 48 :

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Editor: L.N.H.T



Đàn chị Hướng San năm nay cũng đang là năm bốn. Giấc mộng của cô ấy là thành lập một gánh hát đặc biệt.



Nhớ năm đó khi Hướng San học chuyên ngành Kịch sân khấu ở học viện Hí kịch, đã từng gây ra một trận oanh động rất lớn.



Hướng San là một tinh nhị đại[1] nổi tiếng từ rất sớm. Ba của cô là Hướng An Quốc, cũng là một diễn viên phái diễn xuất cùng thời với Đới Chí Trạch.



[1] Tinh nhị đại: Con cái nhà theo nghề diễn, cha mẹ là diễn viên, sinh ra con cũng làm diễn viên. Giống như phú nhị đai hay quan nhị đại



Nếu dùng một chữ để hình dung Đới Chí Trạch thì đó chính là ổn[2]. Dùng một từ để hình dung Hướng An Quốc chính là dã[3], nếu dùng hai chữ thì chính là cá tính.



[2] Ổn trong ổn định, thận trọng



[3] Dã trong hoang dã



Trong một thời gian rất dài, Hướng An Quốc là đối thủ cạnh tranh của Đới Chí Trạch.



Thẳng cho đến khi Đới Chí Trạch nhận được đề cử giải Ngân Sư nhưng lại không có duyên với nó. Đới Chí Trạch thành người đầu tiên phái thanh tráng[4] của giới điện ảnh và truyền hình, cũng là hy vọng của giới giải trí Trung Hoa đánh thẳng vào ngôi Ảnh đế quốc tế…



[4] Thanh tráng: là từ ghép vần giữa thanh niên và trung niên



Lúc này Hướng An Quốc mới bị quật ngã ra phía sau.



Về sau, Đới Chí Trạch vì làm việc quá sức mà ngã xuống. Diễn viên Hướng An Quốc cũng nổi danh phái diễn xuất mới được ngẩng lên một lần nữa. Rất nhiều phim Đới Chí Trạch không thể tiếp tục quay đều chạy đến tìm Hướng An Quốc làm nam chính.



Chỉ là tính cách của Hướng An Quốc hoàn toàn trái ngược với Đới Chí Trạch. Đối lập với Đới Chí Trạch kín đáo thì Hướng An Quốc tựa như một cái gai. Sau khi mất đi đối thủ già Đới Chí Trạch, chẳng mấy chốc Hướng An Quốc mất đi nhiệt tình với diễn xuất.



Không đến hai năm, lại bắt đầu tự mình quay một bộ phim điện ảnh thuộc về mình.



Hành động của Hướng An Quốc dẫn đến cả giới xôn xao. Nam diễn viên đang nổi từ bỏ rất nhiều cơ hội diễn, không có việc gì lại chạy đi làm đạo diễn.



Khi đó áp lực của Hướng An Quốc rất lớn. Cũng may ông được người nhà ủng hộ nên cũng thuận lợi suông sẻ.



Lúc Hướng An Quốc làm diễn viên thì chủ yếu nổi tiếng ở trong nước, chưa từng được sự khẳng định của quốc tế. Nhưng phòng vé đều rất xuất sắc, trong lòng mọi người ở thời kì đó đều là một hồi ức tuyệt vời.



Kết quả bộ phim đầu tiên với đề tài hài hước “Ai không có phiền muộn” của Hướng An Quốc sau khi làm đạo diễn chạy vọt ra khỏi nước, nhận được tư cách dự thi Liên hoan phim quốc tế, hơn nữa còn được đề cử giải Kim Sư.



Cho tới bây giờ Hướng An Quốc đã trở thành một trong những đạo diễn thành công nhất hiện nay. Sự thành công của ông khiến rất nhiều nam diễn viên tìm được một con đường mới trong sự nghiệp. Không làm được diễn viên, thì có thể thử làm đạo diễn.



Dư Uyển Uyển biết kiếp trước anh Anh vì diễn xuất luôn không đột phá mà chạy đi làm đạo diễn.
Mà ở trong cái ngành này, một vài bạn tốt lúc trước Tổng giám đốc Giang quen biết cũng cung cấp không ít cơ hội.



Cho nên vào năm thứ hai, hai người đều trở nên bận rộn. Mặc dù Giang Tinh Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, trải qua một cuộc hẹn hò vui vẻ với Dư Uyển Uyển, cũng sẽ thỉnh thoảng mang đến một chút niềm vui bất ngờ.



Dư Uyển Uyển từng nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Giang Tinh Thần ở trong đoàn làm phim “Đường Về”, cực kỳ chuyên chú.



Dư Uyển Uyển vẫn chưa thích ứng được với chuyện không còn ai xung xoe bên cạnh cô đưa ly nước cho cô, làm chocolate cho cô ăn. Không còn ai lộ ra khuôn mặt cười ngượng ngùng đáng yêu như một đứa bé. Nhưng cô đã thích ứng để bản thân mình hòa vào trong nhóm đàn chị vô cùng náo nhiệt.



Nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng chung quanh, trong lúc lơ đãng quay đầu cô lại hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.



Có lẽ cho đến lúc này cô mới phát hiện cô rất thích anh, không chỉ là vì có anh làm bạn.



Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô từng gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy. Nhưng nửa tiếng sau, anh lại vội vàng gọi tới, thở hổn hển nói: “Uyển Uyển, có chuyện gì vậy?”



“Không có gì.” Cô nhỏ giọng nói, vì cảm thấy áy náy khi quấy rầy anh làm việc.



Thế nhưng anh lại như vô tình nói, truyền đến tiếng cười rất vui vẻ. “Nhớ tớ sao?”



Dư Uyển Uyển lại hồi lâu mới trả lời. “Tớ cảm thấy hẳn là cậu nhớ tớ đấy.”



Đáp lại câu trả lời của cô là một tiếng cười rất sung sướng.



Sau đó lại không có ai lên tiếng, dường như chỉ cần nghe thấy hơi thở của đối phương thôi cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.



Chỉ là đôi khi cô vẫn cảm thấy có chút mất mác, có chút cô đơn. Thậm chí có lúc cô hờn dỗi nghĩ, thích nhau tại sao không thể cùng ở với nhau? Cô sẽ không để bụng anh nghĩ như thế nào? Cũng sẽ không nghe lời nói nhảm của người khác.



Nhưng lúc Giang Tinh Thần mang theo một đầu mồ hôi chạy đến tìm cô, Dư Uyển Uyển lại trở về bình thường.



Ở trên người Giang Tinh Thần cô nhìn thấy chính mình ở kiếp trước. Kiếp trước, cô vì đuổi theo người mình yêu mà không ngừng nỗ lực đấu tranh. Anh cũng thế. Chỉ là anh không hy vọng cách người mình yêu quá xa.



Lúc hai người ở chung với nhau, nếu kém nhau quá xa, không xứng là chuyện rất khiến người ta đau khổ.



Mặc dù Dư Uyển Uyển không như Phương Dật Thần ruồng bỏ người yêu của mình. Thế nhưng, cũng không có quyền oán giận, ngăn cản bạn trai của mình cố gắng.



Thông qua tròng kính mang theo hơi nước, nhìn vào đôi mắt sáng ngời trông suốt, tràn ngập vui vẻ, Dư Uyển Uyển lấy khăn tay lau mồ hôi trên đầu anh.



Cô sẽ không vì anh mà ngừng bước tiến của mình. Đồng thời, cô cũng tin tưởng anh có thể rất nhanh đuổi theo cô.



Sau đó hai người cùng nhau sóng vai tiếp tục đi tới đích, cả một đời!