Tù Phi Tà Vương

Chương 103 : Tên khốn kiếp

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Ngay sau đó trong động chợt im bặt, chính Cảnh Dạ Lan cũng ngây ngẩn cả

người, nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần đang nghi hoặc nhìn mình, ánh mắt

nghiên cứu tìm tòi thì trống ngực dồn dập của nàng thoáng chùng xuống.

Nàng làm sao vậy? Tuy nàng không phải là một người có tính kiên nhẫn nhưng

nhiều năm huấn luyện đã dạy cho nàng cách khống chế được cảm xúc của

chính mình. Trước kia có nhiều lần trước mặt Hiên Viên Khanh Trần, nàng

đã tự nhiên diễn trò và đã thành công nhưng bây giờ sao nàng lại…

Nàng lui về sau vài bước rời hắn một khoảng.

-

Vậy ngươi là ai? – Hiên Viên Khanh Trần hạ giọng nói, đồng tử nheo lại,

con ngươi yêu dị kia phụt ra tinh quang phóng lên người Cảnh Dạ Lan.

Hành động và lời nói của nàng khiến cho đầu óc vốn mơ mơ màng màng của

hắn nhất thời thanh tỉnh lên chút.

Chết tiệt! Vừa rồi hắn đã làm gì, nói gì để khiến cho nữ nhân này chê cười

chứ!? Còn nàng thì chỉ quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý tới câu hỏi

của hắn.

Nàng không phải là Hoa Mị Nô? Vậy nàng là ai? Quả thực nàng như biến thành

một người khác nhưng vết thương trên người kia thì hắn không có nhìn

lầm. Chẳng lẽ ngay cả vết thương cũng có thể làm giả sao?

- TRả lời cô vương, ngươi là ai?! – hắn cao giọng, lời nói lạnh như băng, so với phiến băng đá ngoài kia còn rét lạnh hơn.

-

Ta là Hoa Mị Nô! – nàng cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình. Hiên

Viên Khanh Trần là một kẻ đa nghi, hắn không tin tưởng bất kỳ ai cho nên hắn đều tính kế một cách chuẩn xác để đối phó với từng người, nàng đã

nếm qua vài lần, thực mệt mỏi.

Huống hồ tình hình hiện tại rất nguy cấp, tạm thời thì hắn vẫn là hy vọng duy nhất của nàng. Thuộc hạ của hắn trong Bắc An vương phủ nhất định sẽ tìm tới, nếu muốn sống trong một hoàn cảnh khốc liệt thì phải không tử thủ

đoạn nào; mà đối với nam nhân từng thương tổn mình thì Cảnh Dạ Lan tuyệt đối không thương hại.

Hiên Viên Khanh Trần, mối quan hệ giữa ngươi và Hoa Mị Nô đối với ta mà nói
phải biến mình thành một kẻ máu lạnh, vô tình, khi có tình cảm thì điều

đó đồng nghĩa với chuyện bước càng gần tới chỗ chết!

Nụ

hôn triền miên không vì vết thương của hắn mà suy giảm đi, đêm nay hắn

ôn nhu kỳ lạ, mỗi một động tác dịu dàng làm cho thân thể Cảnh Dạ Lan bị

kích khởi, run lên.

-

Mau buông ra, ngươi .. ngươi đã nói là sẽ không ép buộc ta kia mà! –

thân thể quấn quýt cùng một chỗ, nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn cũng

châm lên thân thể nàng.

-

Cái này tính là ép buộc sao? – tâm tình Hiên Viên Khanh Trần không tệ.

Tuy rằng hắn sốt cao nhưng cánh tay hắn vẫn có đủ lực để ôm chặt lấy

người trong lòng, hứng thú chiêm ngưỡng vẻ thẹn thùng hiếm thấy trên

gương mặt lạnh lùng của nàng. Tuy rằng nàng đã cực lực kháng cự nhưng

vẫn không thể nào giãy thoát khỏi sự giam cầm của hắn.

-

Không phải bắt buộc thì là cái gì? – nàng nắm chặt quyền đánh hắn nhưng

tay hắn cứ như con rắn uốn éo tham nhập vào trong quần áo nàng, nhẹ

nhàng vuốt ve, cố ý chạm vào những nơi mà nàng thấy nhột.

- Lấy tay ra, mau lấy tay ra! – thân thể của nàng bị hắn áp chặt nên chỉ có thể trơ mắt nhìn những hành động ác ý của hắn.

-

Ngươi cũng từng đồng ý với cô vương là sẽ thực hiện đúng nhiệm vụ và

trách nhiệm của một vương phi, ngươi không nhớ sao? – nụ cười mị hoặc hé mở trên mặt hắn.

Tên khốn kiếp, hỗn đản này, đúng là…