Tù Phi Tà Vương

Chương 104 : Yêu thương hắn? Sao có thể!

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Chiếc lưỡi nóng bỏng hôn xuống theo sợi tóc của nàng rồi trượt qua mặt mày

nàng, hắn dừng lại cắn mút chiếc cổ trắng ngần, từ từ chảy xuống ngực

nàng, miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, say sưa mút vào.

-

Ưm! – Cảnh Dạ Lan phát ra một tiếng rên rỉ, nhất thời nàng mở tròn mắt

không thể tin được là nàng lại thần phục hắn nhanh như vậy. Nhất là khi

nhìn thấy ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì nàng vừa thẹn vừa

giận đành nhắm chặt mắt lại. Nàng hận hắn là chuyện thật nhưng thân thể

này đã sớm phản bội chính mình mà chịu thua trước hắn.

-

Làm sao vậy? Không phải ngươi đã nói đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể sao, vì sao còn ngượng ngùng chứ?! – hắn ngẩng đầu, nỉ non bên tai

nàng. Nhìn cơ thể nàng vì hoan ái mà bắt đầu ửng hồng lên thì khóe môi

gợn lên ý cười thật thực sâu. – Hay là ngươi bắt đầu yêu thương cô vương rồi?!

Yêu thương hắn? Sao có thể! Nàng đột nhiên nhớ tới lần đánh cuộc lần trước

với hắn, ngươi cho rằng thân thể thuần phục là vì yêu thương ngươi sao?

Nực cười!

Nàng mở trừng mắt, trong đáy mắt nổi lên ý cười, hơi hơi thở dốc nói:

-

Là ta yêu ngươi hay là ngươi yêu ta, chuyện này cần có thời gian để

chứng mình chứ không phải chỉ dựa vào chuyện này! – nói rồi nàng chủ

động vươn cánh tay vòng qua vai hắn. – Ta đương nhiên nhớ rõ ước định

giữa chúng ta khi ấy cho nên ta rất tuân thủ, nhưng mà thắng thua chưa

biết được, ngươi có thể từ từ mà thưởng thức!

Sóng mắt lưu chuyển, nàng nâng đầu lên, lớn mật học bộ dáng chủ động hôn lại hắn. Nhưng cuối cùng thì chẳng ai thắng cũng chẳng ai thua!

Hai người da thịt trần trụi gắt gao dính vào nhau, thân thể đan xen cùng

tiếng rên rỉ nho nhỏ quanh quẩn trong chiếc động. Cơ thể căng cứng của
phải lo lắng cho ngươi! Vả lại vương gia còn chưa tra tấn ta đủ thỏa thì sao có thể bỏ rơi ta lại không mang ta theo chứ?!

- nàng cười trêu tức.

Hừ! Hắn cười lạnh, đứng bật dậy. – Ngươi hiểu là được rồi! – hắn nói. Trong lòng như có gì đó mất mát, hai người không thiếu nợ nhau cái gì? Hoa Mị Nô,ngươi thiếu nợ ta rất nhiều, cả đời ngươi trả cũng không hết được,

ngươi nợ ta tất cả!

Cảnh Dạ Lan không thèm để ý tới sắc mặt của hắn nữa, hắn vốn là một kẻ hỉ nộ vô thường mà! Nàng cầm lấy quần áo mặc lại cẩn thận rồi bắt đầu kiểm

tra vết thương cho hắn. Độc tố rõ ràng là đã được hút hết ra nhưng vết

thương bị nứt ra do khi nãy dùng lực quá mạnh. Hồi tưởng lại, mặt nàng

thoáng cái ửng đỏ lên, một bên xé góc váy băng bó lại cho hắn. Hai người không nói gì cho tới tận bình minh!

Trời đã sáng, Cảnh Dạ Lan bước tới cửa động nhìn xung quanh, không khí rét

lạnh khiến cho đầu óc nàng rung lên, một ngày một đêm qua mệt nhọc thấm

đủ, không biết tới khi nào thuộc hạ của hắn mới có thể tìm tới nơi này.

Đang suy nghĩ miên man thì nàng nghe thấy từ sơn cốc truyền tới tiếng hô ~~~

- Vương gia ~~~

- Vương phi ~~~

Nhất định là bọn họ đã tìm tới nơi này! Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, quay đầu nói với Hiên Viên Khanh Trần:

- Vương gia, thuộc hạ của ngươi tới rồi! – từ đêm qua tới giờ hắn không có nói một tiếng nào.

Lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe nàng nói thì như hoàn hồn lại:

-

Đến thì đã sao? Cô vương không lên tiếng thì bọn họ cũng không thể tìm

thấy! – hắn cười tà mị khiến cho Cảnh Dạ Lan nhìn mà phát sợ.

-

Ngươi có ý gì? – Cảnh Dạ Lan lo lắng hỏi lại. Tính tình hắn thay đổi

thất thường, hắn điên lên muốn chính mình chết cũng được nhưng đừng có

kéo nàng theo chứ!