Tù Phi Tà Vương

Chương 105 : Vương phi, người thế nào?

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Hắn im lặng không đáp lại Cảnh Dạ Lan mà chỉ cười hề hề nhìn nàng. Nụ cười quỷ dị kia khiến cho cả người Cảnh Dạ Lan phát lạnh.

Tên hỗn đản này lại muốn làm cái gì chứ? Vừa rồi nàng chính là muốn cứu

hắn, miệng vết thương không ngừng vỡ ra nếu không kịp cứu chưa thì về

sau sẽ không tốt, nhưng mà nàng lười giải thích với hắn lắm!

Hình như người tới đây không ít, Cảnh Dạ Lan nghe thanh âm càng ngày càng hướng về phía này.

-

Hiên Viên Khanh Trần, ta mặc kệ ngươi muốn như thế nào, nếu ngươi không

muốn đi lên thì tùy ngươi nhưng ta thì không muốn chết! – nàng nắm chặt

tay liếc mắt nhìn hắn. Tuy hắn cười nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, điều này khiến nàng chán ghét vô cùng.

Hắn không chịu lên tiếng, nàng hừ lạnh đi tới bên cửa động, hô lớn:

-

Người đâu, vương gia ở trong này, mau kéo chúng ta lên! – Hiên Viên

Khanh Trần, ngươi đúng là một tên chết bầm, bổn cô nương sẽ tự cứu mình. Nàng trừng mắt hung tợn với hắn, trong lòng thầm nhủ.

Người bên trên nghe thấy thế liền hồi đáp:

- Là vương phi sao? Xin nói vương gia lên tiếng!

Ơ?

Cái quy định chết tiệt gì thế này, vì sao lại muốn hắn lên tiếng, tốt

xấu gì nàng cũng là Bắc An vương phi, không có câu nói của tên khốn kiếp này thì không cứu nàng lên sao?

Tức nhất là Hiên Viên Khanh Trần vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.

-

Vương gia của các ngươi sắp chết rồi, nói không được, nếu không mau cứu

thì phỏng chừng hắn sống không nổi! – nàng lớn tiếng mắng, không quên

quay đầu nhìn vẻ mặt hắn.

-

Vậy thỉnh vương phi đưa ra tín vật của vương gia, vậy thì tiểu nhân mới
Đêm qua khát vọng của hắn đã bị hành động ác ý của nàng làm nhiễu loạn.

“Tiểu yêu tinh!”, nói xong một câu, hắn lột từng mảnh quần áo của nàng

ra. Hắn muốn nàng, ngay bây giờ. Hắn muốn Hoa Mị Nô phải biết rằng, hắn – Hiên Viên Khanh Trần mới chính là nam nhân của nàng!

Nàng dùng sức cắn môi, trong miệng ngập ngụa mùi máu tươi. Đầu lưỡi nóng

bỏng của hắn không có ý muốn buông tha cho nàng, động tác của Hiên Viên

Khanh Trần lại điên cuồng như trước.

- Đồ điên, ngươi không muốn ra ngoài nhưng ta không muốn chết, vì sao lại ép ta chứ?!

- Muốn cô vương cứu ngươi cũng được nhưng mà.. – hắn cố ý dừng động tác, nghe thấy tiếng dây thừng rớt xuống vách đá.

- Nhưng mà cái gì?

-

Ngươi không được nói chuyện với hắn, cũng không được nhìn hắn, nhất là

lúc hắn gọi ngươi là “Mị Nô” thì ngươi không được trả lời, đồng ý! –

tính trẻ con bá đạo bùng phát. (cha này điên roài, má ơi!!)

- Ngươi đang uy hiếp ta?! Đúng là sự uy hiếp nhàm chán kinh khủng!

-

Được lắm, là cô vương đang uy hiếp ngươi vậy thì hiện tại ngươi sẽ thấy

nó nhàm chán hay không. Chúng ta sẽ cho Tô Vân Phong thấy được vợ chồng

chúng ta có bao nhiêu ân ái!

Cảnh Dạ Lan cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng không có cách nào ngăn cản Hiên Viên Khanh Trần. Lần nào cũng phải tàn bạo ép buộc nàng như

thế này ư? Nàng biết không tránh khỏi chuyện quan hệ hoan ái vợ chồng

thân mật với hắn nhưng nàng không muốn như thế này.

Vô tình nhìn thoáng thấy đau đớn trong mắt nàng, tim Hiên Viên Khanh Trần nhất thời nhói lên đau đớn.

- Chỉ cần nghe lời cô vương thì cô vương sẽ không cưỡng bách ngươi nữa, Mị Nô! – hắn nhẹ giọng dụ dỗ.