Tù Phi Tà Vương
Chương 112 : Đánh cuộc cái gì?
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Nàng đứng bên bờ sông, tính toán tới xuất thần, chợt phía sau có tiếng nói vang lên nhắc nhở nàng:
- Vương phi cẩn thận!
Là Vô Ngân! Y không trở về với Hiên Viên Khanh Trần sao? Cảnh Dạ Lan ngoái đầu lại nhìn y một cái rồi hỏi:
- Sao ngươi còn ở đây?
- Vương gia trở về xem Thu Thủy, ta ở lại vì..
- Ở lại để giám thị ta, có phải không? – nàng cười hỏi lại rồi cúi người xuống, chạm tay vào dòng nước như muốn chơi đùa.
-
Vương phi, nước sông ở đây rất lạnh, nếu nhiễm phong hàn thì sẽ tổn
thương tới thân thể, mong vương phi bảo trọng. – y không tiến lên ngăn
cản mà chỉ cung kính cúi lưng nhắc nhở Cảnh Dạ Lan, đôi mắt tinh anh lúc nào cũng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Nghiêm trọng như vậy sao? Cảnh Dạ Lan rút tay lên song vẫn nhịn không được mà nói đùa cợt:
-
Ta biết, ý nghĩa của việc ta sống là làm thuốc dẫn cho Thu Thủy, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi hẳn sẽ khó nói với hắn rồi! –
nói rồi nàng xoay người, cẩn thận bước đi trên mặt băng.
-
Vương phi cần gì phải nói như vậy, kỳ thực tâm ý của vương gia đối với
người thì ai cũng có thể thấy và hiểu được, không phải sao? – thân ảnh
của Vô Ngân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. – Đôi khi vết thương
trong lòng khó có thể nào chữa khỏi được, thỉnh vương phi lượng thứ!
Trước khi Hiên Viên Khanh Trần khởi hành thì tinh thần không tốt lắm, nói
đúng là hắn vì chuyện của Hoa Mị Nô mà phiền lòng. Từ một đêm ở chung
trên vách núi đó thì quan hệ giữa hai người bắt đầu có thay đổi kỳ lạ,
kỳ thật đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu hiện tại vẫn chưa biết được. Y cũng chỉ là người bên ngoài, chỉ có thể đứng nhìn chứ không nói hay
đoán hay xác định được.
Tâm ý của hắn? Khóe môi Cảnh Dạ Lan gợi lên một tia mỉm cười, con người ta
- Nếu ngươi thắng thì ngươi muốn cái gì? Ngươi sẽ không đơn giản chỉ cần ta cứu nàng ấy thôi chứ?
-
Lần trước người nợ ta một việc, nếu lần này ta thắng thì coi như người
nợ ta hai việc. Đợi tới lúc ta muốn người làm gì cho ta thì người có thể làm gì tùy ý, người thấy thế nào? – Vô Ngân nhìn Cảnh Dạ Lan trên mặt
đều là chờ mong.
Khanh Trần cái gì cũng tốt nhưng đôi khi khô khan không thú vị chút nào. Y đã lâu rồi chưa có ép buộc hắn chuyện gì, bây giờ thì y bắt đầu thấy ngứa
ngáy tay chân rồi!
Trong gió lạnh, y và Cảnh Dạ Lan nhìn nhau cười, trong lòng mỗi người đều có những tính toán, âm mưu của riêng mình.
Những ngày sau đó Cảnh Dạ Lan chỉ ở ru rú trong phòng, ngay cả cửa cũng chẳng thèm ló đầu ra ngoài nửa bước, ngay cả Tiểu Ngôn cũng không gặp. Nàng
biết, rất nhanh sẽ có người đem toàn bộ hành động dị thường của mình báo cho Hiên Viên Khanh Trần.
Trong phòng tắm, có một thùng nước đầy chứa nước sông từ bên ngoài Đông chi
uyển, nàng không thể công khai hành động nên chỉ có vào ban đêm mới dám
lén lút mang về.
Ngón tay mảnh khảnh mới nhúng vào trong nước thì nàng đã bật ra một tiếng
mắng “Chết tiệt, lạnh thật!”, mặt nhăn mày nhíu cả lại. Để ở trong phòng này cả một khoảng thời gian dài mà nước không hề ấm lại, rốt cuộc thì
loại nước này cổ quái ở chỗ nào nhỉ?
Không có thời gian nghĩ nhiều, nàng đứng bên thùng tắm chậm rãi cởi bỏ vạt
áo; quần áo từ da thịt từ từ chảy xuống, nâng chân ngọc lên, nàng hít
một hơi thật sâu rồi bước vào trong thùng. Dòng nước lạnh như hàn băng
khiến cho cả người nàng run lẩy bẩy, cắn chặt hai hàm răng lại, nàng cố
hấp lấy một ngụm dũng khí rồi đem cả người mình nhập vào trong đó. Nháy
mắt, cảm giác lạnh thấu xương tràn ngập khắp người.
Lạnh quá! Nhưng mà càng lạnh thì dù có là thứ tình cảm gì, cảm xúc gì cũng không còn!