Tù Phi Tà Vương

Chương 113 : Đã nói là không cần ngươi lo mà!

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Nhớ ngày đó nàng cũng từng ngâm mình tới ngây ngốc trong trước giữa trời

đông giá rét mấy tiếng đồng hồ mà không có chuyện gì; còn hiện tại thì

nàng phải ngồi trong một cái thùng nước bé tẹo ngâm mình chỉ vì muốn ngã bệnh!

Hiên Viên Khanh Trần, nếu biết ta bị bệnh thì ngươi có trở về thăm ta hay

không? Trong lòng Cảnh Dạ Lan chợt nhảy ra cái suy nghĩ như vậy, đúng là hồ đồ rồi, sao lại có cái ý nghĩ quái dị, ngớ ngẩn thế chứ?

-

Khụ .. khụ .. khụ .. – cổ họng co rút đau đớn, nàng dùng sức thở hổn hển nhưng vẫn có thứ gì đó nghẹn cứng. Cảnh Dạ Lan, nếu ngươi gục ngã lúc

này, nếu thua cuộc thì ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không thể giữ được, có phải vậy không? Nàng cười có chút tự giễu, chợt bên ngoài có tiếng

bước chân quen thuộc vang lên.

-

Vương phi làm sao hả?! – Hiên Viên Khanh Trần vội vã đẩy cửa bước vào

rồi hỏi dồn Tiểu Ngôn. Ở vương phủ hắn nhận được tin báo là qua một đêm

Hoa Mị Nô sốt cao, cả người cứ mê mê tỉnh tỉnh. Hắn đã một mình cưỡi Mặc Câu cả đêm để trở lại Tuyết cốc.

Nha đầu Tiểu Ngôn quỳ đó sớm đã khóc lóc nói không ra lời. Một người vốn

mạnh khỏe mà chỉ qua một đêm liền bệnh thành như vậy, mà nàng là người

hầu bên cạnh vương phi, hiện tại vương gia thịnh nộ thì có thể giết chết nàng mất!

Hỏi không được gì, hắn vọt vào trong phòng nhìn Cảnh Dạ Lan.

- Mị Nô! – hắn sốt sắng gọi, tay luống cuống kéo duy trướng ra.

- Không được nhìn ta! – nàng thốt nên một tiếng rồi chôn đầu trong chăn gấm.

Khi hắn kéo duy trướng ra thì đập vào mắt chính là thân hình nho nhỏ của

nàng đang cuộn tròn, lại còn chôn đầu vào trong chăn, ngoại trừ mái tóc

bị phân tán ra thì cả người nàng đều bị bịt kín.

- Mau kéo chăn ra! – nói xong hắn cúi người xuống muốn động thủ.

-

Không cần, ngươi cút đi. Ai cần ngươi lo chứ?! – từ trong chăn truyền ra cái giọng khàn khàn của nàng, bàn tay nhỏ nhắn tuy rằng không có sức
-

Ưm ~~ Ưm ~~ Ưm~~ – Cảnh Dạ Lan nói không ra tiếng, dần dần từ kháng cự

trở thành thuận theo hắn. Hắn tùy ý liếm láp trên đôi môi nàng, đầu lưỡi nóng bỏng lập tức quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng.

Cánh tay lúc đầu còn túm chặt góc chăn không biết từ khi nào lại nắm lấy góc áo hắn. Cảnh Dạ Lan từ từ nhắm mắt lại, dưới sự dẫn dắt của hắn mà bắt

đầu hôn trả lại.

Hơi thở của nàng nóng ran, nếu không phải hai má đổ hây hây như bị lửa

thiêu đốt của nàng nhắc nhở hắn rằng Hoa Mị Nô là người bệnh thì chắc

hắn không muốn buông nàng ra.

Hắn biết nàng là một người kiên cường, lúc trước nàng cố tìm cách bỏ trốn

khiến hắn hận nàng tới nghiến răng nghiến lợi, đồng thời nó cũng khiến

hắn nhìn nàng với một cặp mắt khác xưa.



nữ nhân có xinh đẹp thế nào thì đối với hắn chỉ là một thứ làm ấm

giường. Song Hoa Mị Nô không phải thế, với nàng thì hắn gặp phải một sự

thất bại mà chưa bao giờ phải nếm, nàng vĩnh viễn chưa bao giờ chịu

khuất phục, và ánh mắt đó khiến hắn không bao giờ muốn buông lơi với

thân thể của nàng.

Hoa Mị Nô, chính ngươi cũng không hề phát hiện mình đã thay đổi sao? Hắn

cho rằng thân thể là thành thật nhất, nàng không còn như lúc ban đầu ra

sức cự tuyệt hắn, đêm đó ở vách núi thậm chí hắn còn cảm nhận được nàng

thuận ý theo mình.

Mặc kệ có vì cuộc đánh cược giữa hai người khi ấy hay không hay là đúng như lời nàng nói đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, tóm lại theo hiện

tại thì không phải là chuyện xấu gì.