Tù Phi Tà Vương
Chương 115 : Ngươi cố ý !
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Nàng biết điều lôi tay ra, chọc tới hắn thì hậu quả cũng không có tốt. Cảnh Dạ Lan hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy cổ tay hắn:
- Đợi một chút rồi đi!
- Được rồi, ngươi thay quần áo rồi chúng ta lập tức đi. - không biết từ
khi nào mà Hiên Viên Khanh Trần lại phải tự khắc chế chính mình để đối
đãi với một nữ nhân chứ?
- Đi đâu? - nàng thì thầm bên tai hắn. – Dù sao thì ngươi cũng không thể
đi được! – nói xong, nàng cười nhạt nhìn sự kinh ngạc nổi lên trên mặt
hắn.
Đã tới lúc rồi!
Dưới gối nàng có chuẩn bị dây tơ, vừa rồi nói chuyện dĩ nhiên là nàng đã âm
thầm đem nó lấy ra, thừa dịp Hiên viên Khanh Trần không phòng bị đã
nhanh chóng đem dây tớ quấn quanh cổ tay hắn, nháy mắt đã kết thành một
chiếc lưới rồi.
- Hoa Mị Nô, ngươi muốn làm cái gì? – Hiên Viên Khanh Trần ra sức giãy
dụa, không biết nàng dùng cái gì mà không làm sao thoát ra được
- Sao, không thua cái sợi tơ lần trước ngươi sử dụng chứ hả. - nàng thè
lưỡi với hắn, thấy hắn dùng Sức giãy dụa thì có chút long tốt muốn
khuyên giải, nhắc nhở. - Cái này ngươi không gỡ ra được đâu!
Cách kết tơ này là Quỷ Túc dạy cho nàng, là một cách mà những người thủy thủ hay dùng, càng giãy dụa thì càng chặt, trừ phi dùng đao chặt đứt nếu
không thì chỉ làm cho người bị trói uổng phí khí lực.
- Ngươi cố ý! - Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng cười vui vẻ thì thưc sự muốn phát hỏa.
- Hừ, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị khổ sở khi bị trói đi! - nàng cởi áo
- Cởi không được, kiểu trói dây tơ thế này ta chưa từng thấy qua, tốt
nhất ngươi nên gọi vương phi của ngươi tới giúp ngươi cởi đi! – vừa rồi y đã nghiên cứu qua, khí lực của Khanh Trần không nhỏ, muốn bứt đứt một
sợi dây bình thường đối với hắn không cần tốn nhiều sức lắm, thế mà hắn
lại thảm bại dưới một sợi tơ mỏng manh.
Hoa Mị Nô này đúng là càng ngày càng lém lỉnh, thú vị!
Ngay từ đầu Vô Ngân đã đoán được việc nàng sinh bệnh là một kỹ xảo nhỏ diễn
trước mặt Hiên Viên Khanh Trần nhưng thật không ngờ hắn lại bị chỉnh
thành như vậy. Phải biết rằng ngay cả y cũng không thể chắc chắn khiển
cho hắn bị mắc câu.
- Ngươi tỉnh rồi! - Cảnh Dạ Lan đi từ bên ngoài vào phòng, trên tay bưng
một khay đồ ăn nóng hôi hổi, đứng bên cửa là Tiều Ngôn với vẻ mặt lo
lắng.
Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, tuy rằng đi lại được nhưng cơ thể vẫn còn hơi run run.
- Ngươi chạy đường dài vội vàng trớ về hẳn là rất mệt mỏi, nhất định là
đói bụng rồi. - Nàng đem khay đồ ăn đặt lên bàn rồi bước lên giúp hắn
cởi dây trói. Một đêm chắc cũng đủ để hắn lãnh chịu đủ.
- Lá gan của ngươi thực lớn! - Hiên Viên Khanh Trần cười lạnh một tiếng,
tùy tay kéo nàng ngã vào trong ngực. Thân mình nàng mềm nhẹ, hình như
nhiệt độ cao còn chưa có giảm đi. - Còn nhớ rõ đêm qua Cô Vương nói cái
gì không? - khóe môi hắn gợi lên một ý cười, nhắc nhở nàng.
- Không nhớ rõ! - nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn. Còn chưa đợi cho Hiên Viên Khanh Trần phản ứng lại thì trước mắt nàng loáng thành một
mảng tổi đen rồi cả người xụi lơ trong lòng hắn.