Tù Phi Tà Vương
Chương 116 : Bị bệnh ?
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Hắn luôn tự xưng mình là người bình tĩnh, biết kiềm chế nhưng vào lúc Cảnh
Dạ Lan đột nhiên có biểu hiện như vậy khiến hắn bị dọa muốn đứng tim.
- Nàng sao rồi? - đêm qua nàng sinh bệnh mà còn dùng tiểu kỹ xảo này lừa
trói hắn lại thế mà vừa rồi lại trở nên yểu đuôi vô cùng.
- Bị phong hàn, rất nghiêm trọng, vì không chịu uống thuốc nên bệnh tình mới nặng thêm. – Vô Ngân bắt mạch xong, nói.
Hiên Viên Khanh Trần liếc mắt nhìn Tiều Ngôn đang run lầy bẩy bên ngoài cửa:
- Ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào hả?
- Vương gia tha mạng! Người hãy nghe nô tỳ nói đã! - nàng quỳ bụp xuống
mặt đất. –Vương gia đi rồi thì vương phi lúc nào cũng không vui, nói vì
sao nô tỳ không chịu bẩm báo chuyện vương gia trở về, sau đó mấy ngày
thì chỉ đứng một mình ngoài sân. Sau khi sinh bệnh người cũng không cho
nô tỳ đi mời đại nhân tới chẩn trị, nô tỳ sợ vương phi có chuyện gì nguy hiểm nên mới báo với vương gia quay về. Nhưng buổi sáng người lại nói
là muốn đích thân vì vương gia mà làm điểm tâm.. Người nói là.. nói
là...
- Nói cái gỉ?
- Người nói là vương gia trở về khiến người rất vui, nhưng lại chọc vương gia giận nên hy vọng việc này sẽ khiến vương gia dịu đi một chút. -
Tiều Ngôn run rẩy đáp.
Nhất thời hắn không nói ra được lời nào mà ngoái đầu nhìn Cảnh Dạ Lan đang
nằm trên giường ngủ nặng nề. Đối với những lời nàng nói mà hắn nghe được từ miệng Tiều Ngôn thì tin tưởng được bao nhiêu? Căn bản là nói dối!
Tâm tình vốn bình lặng trước nay của Hiện Viên Khanh Trần bắt đầu loạn cả lên...
- Nghĩ cái gì? - Vô Ngân thấy hắn đứng nhìn bên ngoài cửa sổ ngẩn người đã nửa ngày trời.
- Hoa Mị Nô! - hắn nói ngắn gọn ba chữ. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ rực đang lặn dần xuống phía tây, ban ngày trong Tuyết Cốc rất ngắn, bình
thường sau khi mặt trời hạ xuống thì trong cốc đã trở thành đêm tối rồi.
được gặp vương phi! - Tiếu Ngôn đáng thương đứng trước mặt hắn nói.
- Mong được giúp đỡ, báo với vương phi một tiếng, nói là Vân Vương gia
sắp khởi hành về Lan Lăng nên hy vọng được gặp mặt nàng một lần. Đương
nhiên vẫn phải theo chủ ý của vương phỉ, mong cô nương đem những lời nói với vương phi là được rồi!
- Không được đâu, vương gia của chúng tôi nói không thể nói những việc
này với vương phi, huống hồ gần đây vương phi bị bệnh cần phải tĩnh
dưỡng.
- Bị bệnh? - Tô Vân Phong sửng sốt, khó trách gần đây không thấy nàng tản bộ ở Đông Chi uyển, thì ra là bị bệnh!
- Là bệnh gì vậy? Ở đây ta có một số dược liệu, nhờ ngươi chuyền cho vương phi!
- Trong Bắc An vương phủ của Cô Vương từ khi nào thì thiếu dược liệu mà
phiền tới Vân vương gia tặng dược cho vương phi của Cô Vương? - Hiên
Viên Khanh Trần đi ra từ Đông Chi uyển, sáng sớm hắn đã nghe thấy tiếng
của Tô Vân Phong.
- Tô mỗ mới biết chuyện vương phi bị bệnh nên muốn thể hiện một chút tâm
ý, Tô mỗ nghĩ vương gia sẽ nhận chúng. – Tô Vân Phong cười ôn hòa.
Hiên Viên Khanh Trần ra hiệu ý bảo Tiều Ngôn nhận lấy thứ Tô Vân Phong đưa.
- Vừa rồi nghe vương gia nói chuẩn bị về Lan Lăng, sao lại không tới vương phủ nói một tiếng với Tĩnh Uyển?
Một bên lạnh, một bên nóng, không khí giữa lúc hai người họ nói chuyện với nhau
cũng đủ để khiến mọi thứ động cứng, nghẹt thở.
- Đúng thế, Vương gia cũng nên tới chào biệt với Tĩnh phi một tiếng. -
giọng nói mềm nhẹ của Cảnh Dạ Lan truyền ra khiến cho không khí giằng co giữa hai người dịu đi ít nhiều.