Tù Phi Tà Vương

Chương 117 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Một thân áo choàng làm từ lông cừu màu đỏ bao lấy thân mình kiều nhỏ của

nàng càng làm nổi bật ngũ quan xinh xắn và sắc mặt tái nhợt vì bệnh. Đôi mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ làm cho nàng

giống như một đóa mai hồng kiều diễm đứng trong trời tuyết.



Đúng thế, chỉ có mai mới có thể hình dung hết được về nàng, thanh u, xinh đẹp mà lãnh ngạo!



- Diện kiến Bắc An vương phi, thân thề vương phi có khỏe không?



Tiếng cười ôn hòa, một thân áo trắng tung bay trong gió tuyết, giữa Tuyết Cốc này trông hắn bình lặng cứ như những bông tuyết đang rơi xuống Vậy.

Cảnh Dạ Lan thưởng thức nam tử trầm ổn mà sâu sắc trước mắt mình, nghĩ

tới lần trước hắn giúp đỡ thì hảo cảm càng nhiều hơn.



- Chỉ là nhiễm phong hàn, đã tốt hơn nhiều rồi, đạ tạ Vân vương gia đã

quan tâm! – nàng cười khẽ, liếc nhìn tới Hiên Viên Khanh Trần đang nhếch khóe miệng vẽ nên một ý cười lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, trong

cặp mắt mị hoặc lòng người kia hiện lên một tầng băng mỏng.



- Không thể, chuyện mà Tĩnh Uyển nhờ ta thì ta đã làm xong rồi, Bắc An

Vương và Vương phi cũng mới tân hôn, Tô mỗ không thể làm phiền được! -

Tô Vân Phong từ chối.



- Vân vương gia, khó lắm mới thấy ngài ngàn dặm xa xôi tới Bắc An còn

chưa có tiếp đãi được mà ngài đã rời đi rồi, không biết tới khi nào mới

có cơ hội. - Cảnh Dạ Lan than nhẹ. - Nếu vương gia phải quay về thì cũng không thể lưu giữ được, chúc vương gia thuận buồm xuôi gió.



Nàng khẽ gật đầu với Tô Vân Phong, trong mắt tràn đầy cảm kich. Mà khi đối

diện với hắn, nàng lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lễ, thời gian quen

biết nhau tuy ngắn nhưng hắn và nàng rất ăn ý, nói tới chuyện này lại

khiển cho Cảnh Dạ Lan thấy giật mình.



- Khoan đã! - Hiên Viên Khanh Trần nói. - Lần trước vì chuyện của Hoa Mị

Nô mà ngươi và Cô Vương thiếu chút nữa đụng tới chuyện binh tướng, nhưng dù gì đó cũng chỉ là hiểu nhầm. Thật cảm kích vì ngươi đã không quản
- Không phải là bọn hắn? - Tô Tĩnh Uyển hạ mày, không phải là bọn hắn thì là ai? - Nói rõ ràng, có chuyện gì xảy ra?!



Bọn sĩ tử cử đi giết Hoa Mị Nô đều bị Khanh Trần truy bắt được, hành động

chớp lẹ cứ như hắn đã biết được bọn chúng ở nơi nào. Bọn người này cũng

là những nô tài trung thành nên toàn bộ đều uống thuốc độc tư sát, coi

như không để lại dẩu vết gì. Nhưng sau truy hỏi thì nhất thời Khanh Trần không có đưa ra chứng cớ, hiện tại nàng không rõ kẻ nào đã xuống tay

với Hiên Viên Khanh Trần?



- Hồi bẩm quận chúa, lúc đó thuộc hạ nhận được tin còn tưởng rằng là do

bọn chúng làm nhưng sau khi thuộc hạ tới bên vách núi xem xét nơi diễn

ra mọi chuyện thì bão tuyết đã che dấu đi rất nhiều dấu vết song vẫn

phát hiện ra một chút. - nam tứ cẩn thận kề lại chi tiết mọi chuyện lúc

ấy cho Tô Tĩnh Uyển.



- Thì ra là như vậy! Nàng nhất thời sửng sốt, nếu nói tin này cho Khanh

Trần thì hẳn sẽ nổi lên một phen sóng to gió lớn là không thể nghi ngờ,

đối với hắn sớm chuẩn bị phòng bị mới là tốt, nhưng chẳng qua...



- Chuyện hôm nay về sau ngươi không được nói với bất kỳ người nào, nhất là Vân vương gia, biết chưa?



- Vân vương gia đã tới Bắc An, chẳng lẽ quận chúa không biết tin này?



Ca ca tới đây? Kỳ lạ, sao nàng không nhận được một chút tin tức gì, lần

trước vì Hoa Mị Nô mà huynh ấy kết thù kết oán với Khanh Trần, sao còn

có thể vô duyên vô cớ tới nơi này chứ?



- Vân vương gia đang ở đâu? - nàng vội vàng hỏi.



- Sáng sớm vương gia đã rời khỏi Tuyết Cốc, e là bây giờ đang trên đường trở về Bắc An vương phủ rồi.