Tù Phi Tà Vương

Chương 118 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Dọc đường trở về Bắc An Vương phủ, Hiên Viên Khanh Trần cùng nàng ngồi

chung một nhuyễn kiệu, trong không gian nhỏ hẹp hai người cơ hồ ngồi dán chặt vào nhau, hắn nhắm hờ hai mắt, cánh tay cường tráng hữu lực ôm

chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Cảnh Dạ Lan, cằm tưa vào đầu vai nàng. Cỗ kiệu xóc nảy thế mà hắn vẫn làm như đang ngủ.



Cảnh Dạ Lan thì nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thật lâu, trong đầu suy nghĩ

miên man. Thời gian không còn nhiều nữa, chờ tới khi Vô Ngân chể được

dược thì cũng chính là lúc nàng biến thành thuốc thí nghiệm cho Thu

Thủy. Ngoái đầu nhìn lại, nàng ngưng thần đánh giá Hiên Viên Khanh Trần.



Hình như trong trí nhớ của nàng thì hắn và nàng rất ít khi im lặng, bình

thản ngồi chung thể này. Nghĩ lại đủ chuyện diễn ra, từng chuyện hiện

lên trước mắt một cách rõ rang khiển nàng không tư chủ được mà than nhẹ

một tiếng.



Người đang tựa vào nàng dường như nghe được tiếng thở dài liên mở bừng mắt, đáy mắt hấp háy sáng:



- Làm sao vậy? – biểu tình của hắn mơ màng, một nụ cười câu hồn nở rộ nơi khóe môi, hợi thở nhè nhẹ quen thuộc phát tán trên cổ khiển thân thể

Cảnh Dạ Lan nao nao.



- Không có gì, ngồi lâu quá nên ta thấy hơimệt thôi. - nàng rời tầm mắt

đi, tùy tay nhấc lên rèm kiệu. Gió lạnh thổi vào khiển cho than thể khô

nóng của nàng tỉnh táo chút đỉnh.



Sóng mắt lưu chuyền, nàng nhìn Tô Vân Phong đang đi cách nhuyễn kiệu không

xa, ánh mắt lơ đãng tương đối, nàng nhẹ cười không tiếng động.



Càng về tới gần Bắc An vương phủ thì long nàng càng bất an, ngoại trừ vì

mình thì còn vì Tô Vân Phong nữa. Người ở bên vách núi muốn dồn nàng vào chỗ chết nếu đoán không nhầm thì chính là do Tô Tĩnh Uyển phái tới.

Nàng ta đã tìm trăm phương nghìn kể muốn dồn Cảnh Dạ Lan nàng tới chỗ

chết dĩ nhiên là nàng không để nàng ta dễ dàng thực hiện được. Ngay cả

việc làm người của nàng bị thương thì nàng cũng tuyệt không nương tay

nhân từ. Chỉ là điều này sẽ làm khó Tô Vân Phong, hắn lúc nào cũng là


- Vì sao? - động tác của hắn khựng lại.



- Không được ở trong này, ngoài nơi này ra thì ngươi muốn thế nào cũng

được! –thân thể của nàng run lên bần bật, lần đầu tiên của nàng bị hắn

chiếm đoạt cũng chính trong nhuyễn kiệu. Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác

thân thể đau đớn khi ấy, mỗi khi có chuyện gì đó liên quan tới việc này

thì đều khiến nàng nhớ tới đêm hôm đó, nó giống như một cơn ác mộng vậy. Khuôn mặt không giống nhau nhưng lạikhông lưu tình mà lừa gạt. Chiếm

đoạt nàng!



Nháy mắt, Hiên Viên Khanh Trần liền hiểu được suy nghĩ của Cảnh Dạ Lan.

Trong rừng trúc, nàng chạy trốn lần đầu tiên và bị hắn bắt được, đêm hôm đó hắn giống như một dã thú điên cuồng, không tiếc hết thảy mà lăng

nhục nàng đề phát tiết hận ý. Ban đầu chỉ vì than thể non nớt, ngây ngô

xinh đẹp của nàng, dần dà da thịt không ngừng dây dưa khiến cho hắn

không ngừng được cái ý định muốn hủy diệt nàng. Hắn đã quên, đêm hôm đó

đối với nàng mà nói chính là một cơn ác mộng kinh hoàng.



Dục hỏa tăng vọt đột nhiên lụi xuống:



- Còn đau không? - hắn lấy áo choàng long cừu bao lấy thân thể nàng, đem cả người nàng đang run rẩy ôm vào lòng.



- Buông tay, ngươi đừng chạm vào ta! - nàng lộ ra khuôn mặt tái nhợt, cố

sức đẩy hắn ra rồi cuộn tròn người lại, nằm xuống đưa lưng về phía hắn.



Hiên Viên Khanh Trần không chạm vào nàng nữa, chỉ kinh ngạc ngồi nhìn, hàng

mày cau lại, khẽ dựa lưng sang một bên không nói thêm lời nào.



Cỗ kiệu dừng lại, lúc này Cảnh Dạ Lan mới chậm rãi mở mắt ra, Hiên viên Khanh Trần từ phía sau ôm lấy nàng.



- Về tới nhà rồi! - hẳn cúi đầu hôn xuống gáy nàng.