Tù Phi Tà Vương
Chương 120 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Hắn thực sự.,.
Cảnh Dạ Lan hơi nhíu mày, hấp một ngụm khí lạnh. Nàng chậm rãi đứng lên rồi
xoay người đưa lưng về phía hắn. Ngón tay buông rơi áo choàng ra, mảnh
vải từ từ chảy xuống từ bờ vai.
Tấm lưng nhẵn mịn trắng như ngọc dưới lớp gấm vóc hiện ra, trong phòng có
khơi một ngọn đèn, dưới ánh sáng mờ ảo càng đẹp tới hút hồn. Mái tóc dài đen láy tùy ý xõa rối tung trên đầu vai tuyết trắng, một vài lọn vô ý
uốn lượn trên da thịt. Thực mê người!
Chiếc gáy trắng nõn cong cong xinh đẹp, xương quai xanh hình con bướm theo
nhịp thở của nàng mà nhấp lên nhấp xuống, trông giống như một chú bướm
muốn giương cánh bay cao, sau lưng nổi lên đường cong hoàn mỹ.
Trong phòng im ắng, nàng nghe thấy tiếng nam nhân đứng sau lưng mình hấp một ngụm khí lạnh.
Hoa Mị Nô quả là đủ xinh đẹp, ngay cả Cảnh Dạ Lan nàng cũng biềt được cơ
thể mình có bao nhiêu mê mị khiển lòng người say đắm. Nhưng mà theo tình huống suy đoán thì nàng chỉ là một người nữ tử hướng nội, dễ ngượng
ngùng. Có lẽ Hoa Mị Nô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nàng không biết sống chết lại sử dụng thân thể của nàng ấy để mệnh lênh cho một nam nhân như Hiên Viên Khanh Trần hầu hạ chính mình.
- Nào lại đây, giúp ta mặc quần áo! – nàng mỉm cười, tim đập cũng nhanh
hơn, lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng tới gần mình vẫn khiển
nàng không tự chủ mà muốn dùng áo choàng che ngực Iại.
- Trước tiên mặc cái này! - hắn nhấc lên chiếc yếm màu đỏ rực, tứ phía sau vươn về trước mặt nàng.
- Ừm, mặc đi! - nàng nhíu mày, liệu hắn sẽ mặc cho nàng chứ?
- Ngươi mau buông tay ra thì Cô Vương mới mặc giúp ngươi được chứ! - hắn
cười, ánh mắt nhìn về phía ngực bị che khuất như ần như hiện của Cảnh Dạ Lan.
Thầm thở dài một tiếng, cuổi cùng nàng cũng chậm rãi buông tay xuống, bầu
ngực đầy đặn lộ ra trong không khí, cảm giác lành lạnh khiển cho trên da thịt nàng nổi lên một trận rùng mình.
- Đa tạ! - Cảnh Dạ Lan thản nhiên cười, nâng chén mợu lên uổng cạn, nhất
thời ánh mắt Hiên viên Khanh Trần khẽ biến rồi lại rất nhanh chuyền
hoán.
Qua ba tuần rượu, Hiên Viên Khanh Trần dường như có chút men say, cao giọng nói:
- Đúng rồi, Cô Vương chuẩn bị một số tiết mục đề mọi người đều có thể thưởng thức.
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, lập tức thị vệ bên ngoài nâng vào vài món đồ giống như bao tải gì đó, đứng thẳng trước đại sảnh.
- Buông xuống! - hắn phân phó, trong mắt lóe ra tinh quang, ngữ khí thần bí hỏi bốn phía. - Có biết là cái gì không?
Không có người lên tiếng, hắn ôm Cảnh Dạ Lan rời khỏi ghế rồi lại một tay kéo Tô Tĩnh Uyển:
- Cùng Cô Vương tới xem!
Bước ra khỏi đại sảnh, bốn phía trống trải, gió lạnh thổi tới không ngừng, chung quanh họ là những cây đuốc cháy sáng trưng.
Đây là…
Cảnh Dạ Lan ngửi được trong gió thổi tới một cỗ mùi máu tanh, nàng nhướng
mày nhìn cẩn thận tới một đống gì đó cách không xa phía trước. Hình dạng kia đang dính vào mặt đất, có tứ chi choãi ra, là người!
Cái gì, Cảnh Dạ Lan đột nhiên ngoái đầu lại trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, nàng đã đại khái biết được đó là cái gì.
Hắn thế mà lại...
Lòng bàn tay bỗng lạnh ngắt, nàng cố hít lấy một ngụm khí, từng nhìn thấy
nhiều cảnh máu tươi nên đã rèn nên một thần kinh mạnh mẽ đủ đề không
quan tâm, song hình phạt tra tấn dã man như thể này thì lần đầu tiên
nàng nhìn thấy.