Tù Phi Tà Vương

Chương 121 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


- Biết là cái gì không? – Hiên Viên Khanh Trần chuyển mắt nhìn Tô

Tĩnh Uyển rồi cười hỏi. Ngón tay thon dài chế trụ cổ tay lạnh lẽo của

nàng ta, ý cười trong mắt ôn nhu kỳ quái.

- Tĩnh Uyển không biết. – miệng nàng gợi lên một nụ cười nhưng rất miễn cưỡng.

- Vậy cô vương nói cho nàng biết! – hắn ra lệnh cho bọn người hầu

đem thứ trên mặt đất mở ra, trên vải bọc còn lưu lại vết màu đỏ sậm. Mọi thứ diễn ra trước mặt bọn họ, Hiên Viên Khanh Trần dường như đang

thưởng thức một thú vui, trong mắt đầy khen ngợi:

- Nàng xem, đây là do thợ giỏi nhất của Bắc An làm, đầy đủ không sứt mẻ.

- Vương gia… – sắc mặt Tô Tĩnh Uyển trắng bệch như muốn nói cái gì đó nhưng lại bị hắn ngắt ngang.

- Cô vương tặng nàng thứ này, có thích không? – trong đôi mắt màu

vàng yêu dị của hắn lóe ra hàn quang khóa chặt lấy khuôn mặt Tô Tĩnh

Uyển, hắn cúi đầu xuống thì thầm giống như thân thiết vô cùng.

Trong gió sực lên mùi máu tươi khiến cho Tô Tĩnh Uyển hoa mắt:

- Vương gia tặng, Tĩnh Uyển đều thích! – thân thể nàng run lên nhìn

Hiên Viên Khanh Trần tùy tay cầm chiếc túi làm từ da người ném xuống.

Đây chính là những sĩ tử mà nàng phái đi, một khi rơi vào tay Hiên Viên

Khanh Trần thì cái chết chưa phải là kết cục cuối cùng.

Nàng cắn chặt môi, cổ tay bị hắn niết tới phát đau. Hắn đang cảnh

cáo nàng! Nâng mắt phượng lên, nàng vẫn cười tươi như cũ, dù có thua thì nàng cũng không thể làm đi tôn nghiêm của một quận chúa Lan Lăng trước

mặt Hoa Mị Nô được.

- Ngươi nên cảm tạ ca ca tốt của ngươi, lúc này cô vương không giết

ngươi nhưng ngươi cũng đừng dám chắc vận may sẽ theo ngươi cả đời! – vẻ

mặt thực trìu mến, lời nói mềm nhẹ nhưng lại như lưỡi dao sắc nhọn đâm
như hắn.

- Buông tay? Cô vương buông tha cho bọn họ vậy ai buông tha cho cô

vương!? – hắn ngửa mặt lên, vẻ mặt hiện lên như lần đầu tiên, lãnh khốc

vô tình, băng lạnh sắt đá.

Thình lình một lực đạo túm lấy cổ tay nàng rồi kéo cả người nàng ngã vào trước ngực, ánh mắt hắn khiến cho người ta sợ hãi, tựa hồ đang nhìn xuyên thấu cả người nàng. Bàn tay hắn xoa nhẹ chiếc cổ tuyết trắng của

nàng, còn Cảnh Dạ Lan thì chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

- Ngươi vì bọn chúng mà cầu tình!?

- Không, ta chỉ muốn nói với Vương gia, tìm chỗ khoan dung mà độ

lượng, người đã chết thì cần gì phải tuyệt tình, tàn độc như thế!?

- Quyết định của cô vương không ai có thể thay đổi, nếu ngươi muốn thử cãi lời thì cũng nên biết kết cục là như thế nào?

- Kết cục giống bọn họ, ta biết! – nàng thản nhiên nói.

Hiên Viên Khanh Trần đột ngột nắm chặt tay một chút, hô hấp của Cảnh Dạ Lan cứng lại. Mặt hắn nảy lên lửa giận, đôi mắt yêu dị biến lạnh

lẽo. Nàng nặn ra một nụ cười khó khăn, nàng biết làm thế nào để chọc cho Hiên Viên Khanh Trần tức giận, và nàng càng hiểu hơn là hắn sẽ không vì vậy mà giết nàng. Không hề giãy dụa, nàng nghênh diện với hắn rồi nhắm

mắt lại.

- Ngươi nghĩ cái gì cô vương đều biết, nhưng vô dụng, ai cũng không

thể giúp được ngươi! – tay hắn siết chặt, nháy mắt thần sắc hắn gợi lên ý cười đùa cợt.

… ~~…

Trong Ngọc Thần cung, hắn ném Cảnh Dạ Lan ngã phịch xuống đất, mắt lạnh nhìn nàng khó khăn thở dốc, nửa ngày mới bò lên được.

- Ngươi lại muốn làm cái gì chứ? – nàng ôm cổ, giọng khàn khô.

Hiên Viên Khanh Trần đi bước một tới gần Cảnh Dạ Lan, trước đi rời đi hắn đã nghĩ rằng nàng là hai người khác nhau.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai? – giọng nói của hắn so với vẻ mặt còn lạnh hơn, lập tức đánh vào lòng nàng.