Tù Phi Tà Vương

Chương 127 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Không phải lần đầu tiên bị hắn dối xử

một cách thô bạo, vô tình như vậy mà lần đầu tiên trong tình cảnh này mà tim Cảnh Dạ Lan lại dâng lên một thứ tình cảm kỳ quặc.

Hô hấp sắp không thông, ngực nhói lên

đau đớn không nàng cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập, nỗi đau của

thân thể không thể nào so sánh được với thứ cảm giác này.

Hôn như chiếm đoạt, một sự phẫn nộ, hận không thể phá hủy nàng cứ thế tàn sát bừa bãi trong miệng Cảnh Dạ Lan;

từ cổ nàng chảy xuống một một ngụm dường như là vết thương, là nỗi đâu

trong lòng hắn!

Hoa Mị Nô, ngươi dám làm cô vương đau thì ngươi nhất định cũng phải đau cùng cô vương…

Giữ chặt lấy cổ tay không ngừng giãy dụa của nàng, Hiên Viên Khanh Trần cười lãnh khốc:

- Hiện tại là lúc độc phát, sao ngươi

còn có đủ sức lực để làm ta bị thương một lần nữa chứ! – hắn tháo chiếc

đai lưng áo buộc chặt cổ tay Cảnh Dạ Lan lại áp quá đầu, ánh mắt liếc

nhìn mười đầu ngón tay nàng siết chặt thành quyền tới xanh mét, đôi môi

bị cắn nát khiến máu tươi chảy túa ra.

- Hẳn là rất đau, thuốc này rất mạnh,

chỉ có đưa cho ngươi dùng thử qua thì cô vương mới có thể dùng cho Thu

Thủy. – hắn chậm rãi nói xong rồi lấy một bình sứ đặt xuống giường.

Hắn vì nàng mà chuẩn bị thuốc giảm đau

đớn, nhưng xem ra nàng không cần! Hắn vô tâm, còn nàng vô tình; biết

nàng là một kẻ vô tâm thì một kẻ cũng vô tâm như hắn sao có thể nói tới

chữ tình.

Trong đáy mắt Cảnh Dạ Lan chỉ có hình ảnh ánh mắt cùng khóe miệng cười tàn khốc của hắn.

- Sống chết của ta đối với ngươi mà nói chẳng qua là vì ngươi cần ta đổi lấy mạng của Thu Thủy, nói nhiều lời vô ích làm gì!

- Đúng thế! Ngươi hiểu được là tốt rồi, đối với ngươi, cô vương không có gì để thương tiếc, nếu không phải cô

vương còn hứng thú với cơ thể của ngươi thì sao có thể giữ ngươi lại tới bây giờ!
- Sao rồi? – Vô Ngân đi vào hỏi hắn.

- Nàng không có việc gì.

- Ta đang hỏi ngươi là nàng có phản ứng không tốt nào không? – nhìn hai mắt đỏ au của Hiên Viên Khanh Trần thì

Vô Ngân cũng đã đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng y cũng

không muốn hỏi nhiều, chỉ phân phó Tiểu Ngôn hầu hạ nàng. – Chờ lát nữa

hầu hạ vương phi rửa mặt chải đầu, ta muốn xem mạch cho nàng!

- Dạ, đại nhân! – Tiểu Ngôn vội vàng chạy đi làm việc.

- Nếu nàng không có phản ứng không tốt

thì dược có thể dùng cho Thu Thủy rồi. Nếu hiệu quả cao thì không cần

tới một năm rưỡi, ta có thể trả cho ngươi một Thu Thủy hoạt bát, vui vẻ. – Vô Ngân trấn an hắn.

Hiên Viên Khanh Trần gật đầu, đó không phải là điều mà hắn vẫn luôn hy vọng sao? Vì sao lại không có vui mừng như mong muốn?

- Đúng rồi, Khanh Trần, còn Tô Vân Phong thì ngươi định xử trí thế nào? Hiện tại Tĩnh phi đang chờ bên ngoài Ngọc Thần cung.

Nhắc tới Tô Vân Phong, vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần khôi phục lại vẻ lạnh lẽo như cũ:

- Hắn có ý đồ muốn mang Hoa Mị Nô đi, cô vương có thể bỏ qua cho hắn sao?

- Ta hiểu ý của ngươi nhưng nếu chỉ vì

một nữ nhân mà kết thù kết oán với Lan Lăng thì e là không tốt chút nào. – Vô Ngân nhắc nhở. – Ta nhận được tin một gã tùy tùng của hắn đã chạy

ra ngoài biên cảnh Bắc An, xem ra Tô Vân Phong đã sớm có chuẩn bị rồi!

Đột nhiên Hiên Viên Khanh Trần cười tà mị:

- Ngươi biết ai là ngươi buông cầu ra

khỏi thành chứ! – bắt đầu từ lúc Hoa Mị Nô bỏ trốn thì hắn đã nghiêm

ngặt phòng thủ; hiện tại có thể nói có hàng phòng thủ kiên cố, không có

lệnh của hắn thì dù chắp cánh cũng khó mà trốn thoát!

- Nếu ta nói biết thì sao? – Vô Ngân nhịn không được cười ra tiếng.

- Ta đây sẽ chờ, ngươi cũng chuẩn bị để xem một hồi trò hay đi!