Tù Phi Tà Vương
Chương 128 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, hàng mi cong
vút của Cảnh Dạ Lan khẽ lay động vài cái rồi mở ra; nàng nghiêng đầu
nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt. Nàng chậm rãi ngồi dậy, chăn gấm chạy
xuống khỏi da thịt khiến cả người nàng bại lộ trong không khí; hơi lạnh
khiến nàng khẽ run lên, ánh mắt hướng tới những vết thâm xanh, tím trên
người. Theo bản năng, nàng đem chăn quấn quanh người rồi bước xuống
giường.
Giữa nàng và hắn mãi mãi chỉ tồn tại một chuyện duy nhất đó là làm thương tổn lẫn nhau. Ngày hôm qua, vì tình
thế cấp bác mà nàng ra tay khiến hắn bị thương, mục đích chỉ là muốn
ngăn cản hành động giết chóc của hắn; đổi lại chính là nàng nhận lấy một sự lăng nhục thê thảm!
- Vương phi, xin hãy để nô tỳ hầu hạ người. – nhìn bộ dáng CảnhDạ Lan, Tiểu Ngôn cúi đầu đỏ mặt nói.
Thấy nàng ta như vậy, Cảnh Dạ Lan liền biết được có người sai bảo tới nên lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi hầu hạ, nói với Vô Ngân là chờ một lát ta sẽ tới.
Nàng nhận quần áo do Tiểu Ngôn đưa lên, chải đầu rửa mặt thực đơn giản rồi đứng dậy tới chỗ Vô Ngân.
Từ hôm đó trở đi, mỗi khi trời còn chưa
kịp tối thì Cảnh Dạ Lan lệnh cho Tiểu Ngôn đóng cửa Ngọc Thần cung lại
đi ngủ. Cho dù là Hiên Viên Khanh Trần đến cũng không thèm nhìn mặt. Hôm nay cũng như thế, nàng nằm trên giường chợp mắt ngủ, mãi cho tới lúc
bên ngoài vang lên tiếng động càng lúc càng lớn.
Đột nhiên nàng mở bừng mắt, phía sau
truyền tới tiếng bước chân quen thuộc. Người tới dừng bên giường của
nàng, hương rượu nồng đậm tràn ngập bốn phía. Nàng biết là hắn!
- Có muốn biết gã tình nhân của ngươi
hiện tại thế nào không? – cả người Hiên Viên Khanh Trần sực mùi rượu,
hai mắt đỏ au chăm chăm nhìn Cảnh Dạ Lan nằm đó bất động.
cánh môi mềm mại đáp lên môi hắn, bàn tay chậm rãi vuốt ve. Đầu lưỡi
nàng linh hoạt tham nhập vào miệng hắn, chiếc lưỡi lửa nóng sớm đã chờ
đợi lập tức dây dưa cùng nàng.
Một tay hắn ôm eo nhỏ của nàng ép nàng
vào sát tường, còn một tay thì chống đỡ vách tường khiến cho nàng không
thể tùy ý nhúc nhích. Đôi môi ngọt non mềm đùa giỡn với cảm quan của
hắn. Không còn sự vụng về như trước, điều này khiến cho hắn càng sinh
thêm ác ý tăng thêm lực đạo hôn xuống.
- Yêu tinh, tiểu yêu tinh… – hắn nỉ non
nói vài tiếng, mãi tới khi hít thở không thông thì mới chịu buông nàng
ra. Hai má phấn nộn của nàng vì hô hấp ngưng trệ mà ửng hồng, đôi mắt
trong suốt như nước hơi hơi khép lại mơ màng; vạt áo trước ngực nửa hở
nửa kín, bầu ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Hình như tối nay hắn uống đã say, ánh
mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng nàng đột nhiên gợi lên một nụ cười yếu ớt:
- Vương gia, người say rồi! – một đường hôn lại ấn xuống, Hiên Viên Khanh Trần nhắm mắt tùy ý nàng hôn loạn.
- Cô vương không say… – hắn xoay người
đặt nàng nằm dưới thân, tiếp tục hôn trả một cách bá đạo, bên tai vang
lên tiếng cười nhẹ của nàng. Nàng cười với hắn! Hắn cố gắng mở to mắt để nhìn miệng cười như hoa của nàng nhưng mí mắt nặng nề cứ muốn sụp
xuống. Hắn phả một hơi trên mặt nàng; nhẹ nhàng đẩy hắn ra thấy hắn
không có động tĩnh gì Cảnh Dạ Lan mới lặng yên đứng dậy.
Hiên Viên Khanh Trần, hiện tại so với
việc giết ngươi thì ta còn có chuyện quan trọng hơn. Cái mạng của ngươi
tạm thời giữ lấy đi! Nàng thoát khỏi lòng ngực hắn, rời đi.