Tù Phi Tà Vương
Chương 129 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Có lẽ mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nhưng trong lúc vô tình nàng tìm thấy một bao thuốc bột do Tiểu Khả để
lại, ở lần chạy trốn trước chính Tô Tĩnh Uyển đã đưa cho. Chỉ cần dùng
rượu pha cùng thì có thể làm cho người ta mê man, thần không biết quỷ
không hay. Nàng đã bôi trên môi, chỉ còn chờ Hiên Viên Khanh Trần mắc
câu!
Cảnh Dạ Lan biết, mấy ngày nay nàng đối
xử như vậy hẳn là hắn không nhịn được, huống hồ hắn vẫn thấy khúc mắc về quãng thời gian giữa nàng và Tô Vân Phong khi ấy.
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi không tin
bất kỳ một ai, đó là ưu điểm lớn nhất, đồng thời cũng chính là nhược
điểm lớn nhất của ngươi! Còn ta thì cũng như thế!
Thay y phục màu đen, búi gọn mái tóc
lên, Cảnh Dạ Lan lấy từ bên hông hắn một túm chìa khóa đại lao, thân
hình linh hoạt như mèo chuồn ra khỏi Ngọc Thần cung, lẩn vào bóng đêm.
Bọn người tuần tra ban đêm trong Bắc An
vương phủ đột nhiên thêm nhiều, điều này không nằm ngoài sở liệu của
nàng, là phòng ngừa có người tới cứu Tô Vân Phong. Nàng dựa vào trí nhớ
địa hình trong vương phủ mà dò đường, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ giam
giữ nàng ngày đó.
Trốn sau bụi cây thấp bên ngoài cửa đại
lao, mãi tới bây giờ nàng mới nhìn rõ bên ngoài nơi này. Hiên Viên Khanh Trần đúng là không tầm thường, tại thời cổ đại với những kỹ thuật thô
sơ, lạc hậu mà có thể xây dựng nên một đại lao cao lớn như vậy. Hơn nữa, bốn phía đều không có cây cối lớn, cái này dùng để ngăn chặn có người
nhân cơ hội mượn tới cây cao để lên kế hoạch cứu người.
Binh lính không ngừng đi lại tuần tra
ban đêm khiến nàng không thể xuống tay; quan sát bốn phía, nàng tính
toán, muốn đi vào trong đại lao thì trước tiên phải lọt qua khỏi cánh
cửa đã.
Ước chừng thời gian, càng về đêm thì
trọng, nếu bị phát hiện trong này thì sẽ bị vây rất thê thảm. Đến lúc đó không những không cứu được Tô Vân Phong mà bản thân còn gặp phải họa.
Chết ở chỗ này hay chết ở trong tay Hiên Viên Khanh Trần đều là những
kết quả mà nàng không muốn chấp nhận!
Giống như đang là bước trên hàng ngãn
mũi đao, không khí làm cho đầu nàng nhức nhối, căng thẳng vô cùng. Cửa
sắt hành lang được mở ra, bọn người họ nối đuôi nhau đi vào. Cuối cùng
cũng tới được chỗ giam giữ Tô Vân Phong, trong lòng Cảnh Dạ Lan buông
lỏng chút. Có thứ ánh sáng chớp động ở đầu ngón tay nàng, mấy cây châm
còn lại vừa vưa đủ. Ngón tay khẽ nhúc nhích, chớp nhoáng liền phóng tới
những người phía trước.
Khi bọn người kia đều bất tỉnh nhân sự hết thì nàng mới cẩn thận quan sát phía cửa sắt, rón ra rón rén chạy tới.
Lấy chiếc chìa khóa khi nãy trộm được
trên người Hiên Viên Khanh Trần, nàng không cần tốn nhiều công sức để mở cửa. Hắn phòng bị quả không thường!
Cửa phòng mở rộng, gió lạnh thổi tấp tới mặt Cảnh Dạ Lan, mang theo một mùi máu tươi quen thuộc với nàng.
Tô Vân Phong ngồi dựa lên vách tường,
nhắm nghiền mắt. Nghe thấy tiếng động, hắn mở bừng mắt, ánh mắt trong
suốt nhưng có đao phong lãnh liệt. Môi khẽ nhếch lên khiến cho vẻ mặt ôn hòa của hắn trông thực uy nghiêm. Vẻ mặt này Cảnh Dạ Lan chưa từng thấy qua, mà đây mới chính là bộ mặt thật của Vân vương gia của Lan Lăng –
Tô Vân Phong!
Nhưng trên quần áo của hắn nhuốm đầy vết máu, vết thương chi chít.
Đi vài bước tiến lên, Cảnh Dạ Lan bắt lấy cổ tay Tô Vân Phong:
- Vân vương gia! – nàng khẽ gọi một tiếng.
Khuôn mặt Tô Vân Phong biến đổi:
- Mị Nô?!