Tù Phi Tà Vương
Chương 143 :
Ngày đăng: 06:26 19/04/20
Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần dần thay đổi, hạ độc trên người Cảnh Dạ Lan,
rồi lại lừa Tiểu Khả đến Thính Phong cốc khiến cho nàng ta chết thảm;
đoán chắc là Hoa Mị Nô sẽ tới Thính Phong cốc tìm Tiểu Khả, khi nhìn
thấy tình cảnh thê thảm của Tiểu Khả nhất định độc trên người sẽ phát
tác , hậu quả không thể lường hết được. Cho dù độc phát không giết chết
được nàng và đứa nhỏ thì cũng có khả năng bị bầy sói ăn thịt.
Người chết không có ai đối chứng, đúng là một kế sách hoàn hảo! Hắn hừ lạnh một tiếng.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, hắn cũng đã hoài nghi nàng ta nhưng không ngờ
mỗi một bước đi của nàng ta lại được tính toán kỹ lưỡng, chuẩn xác tới
vậy. Chỉ là cẩn thận mấy cũng có sai sót Tô Tĩnh Uyển dường như không
đoán được là Hoa Mị Nô trúng độc hỏa liên; hơn nữa hắn còn dùng chính
máu mình cho nàng uống nên đã chống lại được những thứ độc dược mà kẻ
khác hạ trên người nàng. Đáng tiếc là đứa nhỏ .. cứ như vậy mà mất đi…
-
Nói ra thì sao chứ? Lúc đó ngươi như kẻ điên, nếu biết thì ngươi còn
không đem nàng ta ra ăn tươi nuốt sống hả?! – khẩu khí Vô Ngân dịu đi,
cho dù hiện tại nói cho hắn biết thì chờ tới khi trở lại Bắc An, Tĩnh
Uyển cũng không có kết cục tốt.
-
Hiện tại ngay cả ngươi cũng đã có chuyện dối gạt ta? – giọng nói Hiên
Viên Khanh Trần ngập tràn phẫn nộ nhưng giấu không được vài tia ảm đạm.
Giữa hắn và Vô Ngân chưa từng có chuyện gì giấu diếm; nhưng cái chuyện
này thì tới tận bây giờ Vô Ngân mới chịu nói cho hắn biết.
Vô Ngân nghe vậy thì ý cười lạnh lùng nơi khóe miệng kéo rộng ra.
-
Khanh Trần, ta không nói cho ngươi vì nếu ngay lúc đó ngươi biết được
Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ lại thì nàng cho rằng
có lẽ vì một chút dư niệm còn lưu lại trên thân thể này. Nếu điều Vô
Ngân nói là thật thì Cảnh Dạ Lan có thể hiểu được tình yêu và sự áy náy
của Hoa Mị Nô đối với Hiên Viên Khanh Trần.
-
Vừa rồi đi vào thấy chậu than đã lụi, vốn muốn khơi thêm cho nàng nhưng
đột nhiên nghĩ lại muốn dẫn nàng đi ra ngoài nên đã chờ nàng tỉnh ngủ
rồi nói sau.
-
Ta không có đồng ý cho ngươi tới gần ta, ngươi… – lúc này Cảnh Dạ Lan
mới phát giác chính mình còn đang tựa vào ngực hắn, nói dồn dập xong một hồi, theo bản năng nàng lui khỏi người hắn.
-
Mị Nô, người hầu của ta còn phải than thở nữa là nhưng nàng ở chỗ này
rất lạnh, trước hết cứ dựa vào ta đi! – nói xong, hắn lại vươn tay ôm
chặt nàng, không cho nàng một tia đường lui.
Vừa rồi nàng cau này, thân mình nho nhỏ cuộn tròn trong đống chăn mền khiến Hiên Viên Khanh Trần bất giác tiến lên ôm nàng vào ngực, mãi tới khi
thấy hai hàng mi của nàng dần giãn ra thì tâm hắn mới từ từ buông lỏng.
Trong đôi mắt của hắn phát ra thứ ôn nhu vô tận làm cho Cảnh Dạ Lan không tự
chủ được mà ghé sát vào người hắn. Cũng chẳng có gì sai cả, hiện tại
nàng rất sợ lạnh. Cần gì vì chút giận dỗi nhất thời mà khiến chính mình
khó chịu, tuy rằng nàng thường xuyên khắc chế chính mình không được làm, được nghĩ như vậy.
Ngay sau đó người hầu đã mang thêm than tới, trong doanh trướng cũng dần dần ấm lên, Hiên Viên Khanh Trần lưu luyến buông nàng ra:
- Nàng tiếp tục nghỉ ngơi đi, tối hôm qua hẳn là ngủ không có ngon.
Nhìn đôi mắt ủ rũ thì cũng đủ để biết tối qua nàng đã thức trắng không ngủ.
- Không được, dù sao thì ta cũng không ngủ được. – nàng đứng bật dậy hỏi. – Vừa rồi ngươi nói muốn mang ta đi đâu?